
Quê hương
(Tế Hanh)
“Chim bay dọc biển mang tin cá[1]”
Ngôi làng nơi tôi sống ban đầu là một làng chài:
Nước bao quanh sông cách biển nửa ngày đường.
Khi trời trong, gió nhẹ, buổi sáng hồng,
Giới trẻ[2] chèo thuyền đánh cá:
Thuyền nhẹ như ngựa[3]
Phang mái chèo, mạnh vượt căng.
Cánh buồm rộng, lớn như hồn làng
Vươn ra một cơ thể to lớn màu trắng để đón gió…
Ngày hôm sau, tiếng ồn trong bãi đậu xe
Dân làng tấp nập đón đò[4] cha
“Ơn trời biển lặng thuyền đầy”.
Cá tươi có thân màu trắng bạc.
Ngư dân, làn da rám nắng,
Toàn thân hít thở hương vị xa xăm;
Thuyền êm ru mỏi quay về nằm
Lắng nghe cách muối thấm vào da.
Giờ xa rồi lòng mãi nhớ
Màu nước xanh, cá bạc, buồm vôi,
Cho thuyền vượt sóng ra khơi,
Nhớ mùi mặn quá!
Ghi chú.
[1] Dòng chữ của tác giả: “Bài ca của cha tôi”.
[2] Thanh niên: trẻ trung, khỏe mạnh.
[3] Tuấn mã: con ngựa đẹp, khỏe và nhanh nhẹn.
[4] Ghe (tiếng địa phương): tàu.
1939
Nguồn:
1. Văn học Việt Nam chọn lọc (Tập 7: Văn học giai đoạn 1900-1945), Trung tâm khoa học xã hội và nhân văn quốc gia, Nxb Khoa học xã hội, 2004.
2. Tế Hanh Tuyển tập, Nxb Văn học, 1987
3. Hoài Thanh, Hoài Chân, Thi nhân Việt Nam, Nxb Văn học, 2007.