Biểu cảm về bà em

Bieu-cam-ve-ba-em

Biểu cảm về bà ngoại

Cũng như bao đứa trẻ cùng làng khác, tôi lớn lên cùng hương lúa chín ở một làng quê nhỏ miền Trung đất nước. Tuổi thơ tôi là bà, là những bông lúa rực lửa đốt dòng sông lạnh. Những đêm đông, tôi chìm vào giấc ngủ nồng nàn mùi trầu, trong câu chuyện cổ tích ngày xửa ngày xưa. Những buổi tối mùa hè, nằm trên chõng tre, tôi được ru vào giấc ngủ bằng lời ru của bà và tiếng gió vi vu của chiếc quạt tre. Mọi thứ cứ thế êm đềm trôi theo hơi thở của thời gian. Và không ngạc nhiên, trong tâm trí non nớt của tôi, mẹ là tất cả.

Tôi mồ côi mẹ từ rất sớm. Mẹ tôi biến mất khỏi cuộc đời tôi từ khi tôi mới hai tuổi. Đối với cha tôi, không có ai mà tôi không biết. Tôi chỉ nhớ rằng anh ấy là một người đàn ông cao lớn. Mỗi dịp Tết, người đàn ông này đều đến thăm tôi và cô ấy, cùng với vợ và hai con của anh ta. Mọi người nói họ là bố và dì của tôi. Nhưng thường thì tôi không quan tâm nhiều đến chúng, tôi chỉ thích chơi với hai đứa trẻ. Cô gái mặc một chiếc váy trắng có viền đen trắng – chiếc váy mà tôi chưa bao giờ mơ được mặc, còn chàng trai thì mặc một chiếc áo sơ mi trắng.

Lúc đó, trong mắt tôi, họ là thiên thần còn tôi chỉ là một đứa trẻ xấu xí. Hơn nữa, họ có rất nhiều đồ ngọt. Những viên kẹo màu đỏ và xanh rất hấp dẫn, khác hẳn với màu trà xanh mà cô ấy đang cho tôi. Nhưng tôi chỉ biết đứng nhìn. Tôi không dám hỏi vì họ như ông hoàng bà chúa còn tôi chỉ là đầy tớ và tôi tớ không bao giờ được ăn bánh kẹo với hoàng tử và công chúa. Những lúc ấy, mẹ thường gọi tôi vào bếp, cho một nắm gì đó như nắm xôi hay nắm ổi rồi nói: “Con ăn đồ ngọt đau bụng đấy”. Chính vì vậy mà tôi không thích những viên kẹo đó nữa nhưng trong tôi luôn có câu hỏi “không hiểu sao hai bạn kia ăn nhiều kẹo như vậy mà không bị đau bụng”. Và cuối cùng, tôi đã tìm ra câu trả lời và chỉ ngu ngốc tin rằng mình đúng, “có lẽ thần kẹo không yêu tôi”.

Tham Khảo Thêm:  Kiến thức luyện thi đoạn kịch Hồn Trương Ba, da hàng thịt của Lưu Quang Vũ.

Thời gian trôi qua, tôi không còn là đứa trẻ chỉ quanh quẩn bên chân mẹ nữa. Tôi đã đến trường. Ngày đầu tiên đi học là một ngày trọng đại đối với tôi.

Sáng hôm ấy, mẹ đánh thức tôi dậy sớm, mặc cho tôi bộ quần áo đẹp nhất rồi đưa tôi đến trường. Có lẽ lúc đó tôi đã nín thở để ngăn cơn rạo rực đang xé nát tim mình. Tôi sẽ nắm lấy tay cô ấy – một bàn tay nhỏ vừa vặn với một bàn tay có những đường gân xanh nổi lên trên làn da nhăn nheo – và theo sát cô ấy từng bước. Đến cổng trường, tôi ngẩn ngơ trước sự vui tươi, náo nhiệt mà tôi chỉ thấy trong những ngày lễ hội. Tất cả bạn bè của tôi đều được bố mẹ đưa đến, họ ăn mặc đẹp và vui vẻ. Tôi bỗng thấy buồn lạ lùng vì hôm nay không có cha bên cạnh. Tôi lặng lẽ nấp sau lưng cô ấy – tôi gần như muốn rời đi. Cô ấy dường như cũng nhận thấy sự thay đổi của tôi, và cúi xuống cài cúc áo cho tôi. Cô nhẹ nhàng khuyên nhủ và động viên tôi bước vào lớp. Tôi nghe lời cô, từ từ đẩy cô vào lớp, lòng đầy suy nghĩ.

Sau giờ học, tôi là người chạy ra khỏi lớp đầu tiên. Tôi muốn viết cho cô chữ “Ô” gắn liền với câu nói nổi tiếng của cô “Ô tròn như quả trứng” và thật bất ngờ khi thấy cô ngồi dưới gốc cây đa, tay cầm nón phe phẩy chiếc quạt. . Cô ấy đến đón tôi. Tôi lướt những ngón tay nhẹ nhàng quanh lưng cô ấy và hôn lên mặt. Em giật mình nhìn tôi rồi bật cười, mắng yêu rồi ôm tôi vào lòng.

Tham Khảo Thêm:  Hướng dẫn luyện tập Tập làm văn ôn thi học kỳ 2 - Ngữ văn 7

Thấm thoắt, thấm thoắt, đã 7 năm trôi qua kể từ buổi học đầu tiên khó quên ấy. Giờ con đã học lớp 7 – con đã lớn – con không còn buồn vì không có bô đưa con đi học như ngày xưa nữa. Nhưng với cô ấy, tôi vẫn là một cô bé bốc mùi như ngày nào. Đối với tôi, cô ấy là tất cả những gì tôi có. Cô ấy là một bà tiên ban phước lành trong truyện cổ tích. Bố mẹ và dì chỉ còn là những cái bóng rất nhạt trong tiềm thức của tôi. Cũng có lần mẹ hỏi “Con có nhớ mẹ không?” Mỗi lần tôi ngả vào lưng bà khẽ lắc đầu: “Con có bà rồi, con không cần mẹ nữa, nhưng mẹ là ai?”. Cô ấy ôm tôi vào lòng, mỉm cười, nhưng giọng cô ấy nghèn nghẹn. Hình như họ có vị mặn của nước mắt: “Cháu tôi hư quá!”. Và cô ấy chỉ nói một câu đó, cô ấy không bao giờ trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều ở mẹ. Đối với tôi từ “mẹ” thật mơ hồ, như một điều không có thật trên đời, và thật xa vời. Con luôn nghe người khác gọi mẹ, nhưng có lẽ cả đời con chưa bao giờ nói được tiếng mẹ ngọt ngào và nhân hậu ấy. Vì vậy, tôi hài lòng với mọi thứ tôi có ngay bây giờ. Tôi cần nó và tôi có nó, thế là đủ.

… Cầm màu đỏ của bông gạo, tôi đặt lên mộ em. Hôm nay tôi đến từ biệt cô ấy vì ngày mai tôi sẽ lên thành phố sống với bố và dì. Vậy là cô ấy đã xa tôi gần hai tháng, nhưng tôi vẫn chưa thể quen với sự thật. Tôi luôn nghĩ rằng anh ấy sẽ đi đâu đó và sẽ sớm quay lại. Khi tôi đến trường, không ai nhắc tôi đội mũ, mang theo áo mưa và cùng tôi đến trường, bởi đơn giản: bà đã ra đi mãi mãi vì một căn bệnh rất lạ – căn bệnh của tuổi già. Ngày mẹ mất, tôi không còn biết mình đang nghĩ gì, đang làm gì, chỉ biết một điều duy nhất là tâm hồn tôi trống rỗng, hoang vắng. Mất cô ấy gần như là mất tất cả.

Tham Khảo Thêm:  Phân tích nghệ thuật miêu tả cảnh vật và miêu tả tâm trạng bậc thầy của Nguyễn Du trong đoạn trích Kiều ở lầu Ngưng Bích

Tôi lặng lẽ ngồi bên mộ em, gió nhẹ làm rối tung mái tóc rối của em. Mái tóc ngày trước bà chải cho tôi, mỗi lần tôi gội lại nói: “Tóc cháu đẹp lắm, nhưng phải coi chừng châu chấu”. Nhưng ngày mai tôi phải xa cô, xa ngôi làng nhỏ mà tôi gắn bó, ngôi làng đã cho tôi có ngoại, tôi đã bao năm chạy nhảy hồn nhiên, không biết chịu đựng gian khổ. đôi mắt trong veo của dì và tiếng thở dài của bố, nhưng tôi tin chắc rằng mình sẽ vượt qua tất cả vì dì luôn ở bên cạnh tôi. Cô ấy sẽ giúp tôi, cô ấy sẽ cho tôi sức mạnh để tiếp tục, bởi vì trong trái tim tôi, cô ấy là tất cả.

Mặt trời đang dần lặn sau dãy núi xa. Từng ánh nắng vàng đục trên mộ em nhạt dần, nhạt dần rồi mất hẳn. Mùi trầm thoang thoảng trong gió làm mũi tôi cay cay. Hoàng hôn bao trùm lên tất cả cảnh vật, mọi thứ thật tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng xào xạc của rừng sậy. Một ngày trôi qua.

Bây giờ bà tôi đã đi xa, rất xa. Bà đã sang thế giới bên kia, nơi ông tôi và các tiên hiền sinh sống. Tôi nhớ cô ấy rất nhiều. Tôi hy vọng cô ấy khỏe mạnh và hạnh phúc. Vì bà mà con sẽ chăm học để không phụ lòng bà

Related Posts

TOP các trò chơi cực thú vị ở VinWonder Nha Trang

Nếu bạn đến VinWonders Nha Trang mà chưa biết chơi trò chơi gì hấp dẫn. Hãy để VinID chia sẻ cùng bạn những trò chơi dành cho…

Đảo Robinson Nha Trang – Hòn đảo cho người thích khám phá

Đảo Robinson Nha Trang là địa điểm du lịch hè 2023 được nhiều người yêu thích và trải nghiệm. Hòn đảo mới bắt đầu khai thác du…

Charlie Puth – Chàng ca sĩ với phong cách độc đáo, cuốn hút

Charlie Puth là ca sĩ nhạc pop người Mỹ, được mệnh danh là thần đồng âm nhạc bởi giọng hát cực hay. Anh sở hữu giọng hát…

Hè cực cháy với Charlie Puth tại đại nhạc hội 8Wonder

Lễ hội âm nhạc 8 kỳ tích – Sự kiện âm nhạc đẳng cấp quốc tế mang đến trải nghiệm “không giới hạn cảm xúc kỳ diệu…

Cách mua vé đại nhạc hội 8Wonder vừa dễ, vừa nhanh

8 Wonder Music Festival sẽ chính thức diễn ra vào ngày 22/07/2023, đây sẽ là sự kiện âm nhạc bạn không thể bỏ lỡ nếu ghé thăm…

Cẩm nang du lịch Thánh địa Mỹ Sơn chi tiết từ A đến Z

Khi nhắc đến tỉnh Quảng Nam, ai cũng sẽ nghĩ đến địa danh nổi tiếng đó là Thánh địa của con trai tôi. Vào năm 1995, Nơi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *