
Cảm nhận tự truyện Thanh Tịnh tôi đi học (dưới góc độ thơ ca)
Tôi đang đến trường in thành tập Quê hương (1941), một tác phẩm thuộc thể loại hồi ký ghi lại những cảm xúc, những kỉ niệm đẹp đẽ khó quên của tuổi thơ trong ngày đầu tiên đi học.
Em đến trường để được sáng tạo bằng cái nhìn nghệ thuật qua con mắt trẻ thơ kể về ngày đầu tiên đi học trong dòng hồi tưởng của nhà văn. Truyện không có tình tiết xung đột, không kịch tính vì là lời tự sự, miêu tả và bộc lộ cảm xúc dưới góc độ, góc nhìn và điểm nhìn của một cậu bé về những hồi ức, kỉ niệm đẹp. Ngọt ngào ngày đầu tiên đi học: Mỗi năm vào mùa thu, lá bên đường rụng nhiều, trên trời có những đám mây bạc, lòng em tràn ngập những kỉ niệm đẹp đẽ của ngày đầu tiên đi học.
Quan điểm này được phản ánh trong một loạt quan điểm về mọi thứ trên đường đến trường và về những gì xảy ra theo thời gian trong ngày đầu tiên đến trường. Mở đầu cho chuỗi sự việc nhìn theo dòng kí ức ấy là một buổi sáng đầy ấn tượng: Buổi sáng hôm ấy, một buổi sáng đầy sương thu và gió se lạnh… Tiếp theo là những chi tiết thơ mộng, ngọt ngào: Trong tà áo dài dù đen tôi thấy đàng hoàng và trang nghiêm. Dọc đường, tôi bắt gặp những cậu bé trạc tuổi tôi quần áo tươm tất, ríu rít gọi nhau hay trao đổi sách vở xem mình ước ao điều gì…
Trong loạt điểm nhìn này có hình ảnh người mẹ của nhân vật tôi yêu mến, mẹ nhẹ nhàng theo tôi đến trường: Mẹ âu yếm nắm tay dắt tôi đi trên con đường quê dài và hẹp;/ Mẹ cúi đầu nhìn tôi cúi đầu, ánh mắt thật dịu dàng. Khi một số bạn tân sinh viên khóc nức nở và tôi cũng vậy, bàn tay quen thuộc của mẹ đã nhẹ nhàng vuốt tóc tôi và an ủi tôi. Cùng trường với tôi, có những bạn nhìn qua ánh mắt của tôi đã không khỏi ngỡ ngàng, xấu hổ, xấu hổ, xấu hổ, thậm chí còn thút thít khóc òa trong niềm hạnh phúc hồn nhiên, trong sáng của những đứa trẻ thơ trong ngày đầu tiên đến trường. Ví dụ: Như tôi, tân sinh viên bỡ ngỡ đứng cạnh người thương, chỉ dám nhìn hờ hững hay dám bước từng bước thật nhẹ. Họ như những chú chim nhỏ đứng bên bờ tổ, nhìn bầu trời rộng lớn, muốn bay lên nhưng còn ngập ngừng, sợ hãi. Hay như: Không cầm được cây thánh giá trên áo hay trên cánh tay của người thân, mấy cậu bạn lững thững bước tới đứng trước hiên lớp. Các chàng trai nhìn ra sân, nơi những người thân yêu của họ đang nhìn họ với ánh mắt khao khát. Một trong hai cậu bé đang ôm đầu và khóc. Bất giác tôi quay lưng vùi đầu vào lòng mẹ khóc nức nở. Phía sau, trong đám học sinh mới, tôi nghe thấy vài tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng. Đặc biệt là hình ảnh nhân hậu, bao dung, dễ mến của cô hiệu trưởng Mỹ Ly: Cô hiệu trưởng nhìn chúng tôi bằng ánh mắt dịu dàng, cảm động (…). Thống đốc mỉm cười và kiên nhẫn chờ đợi chúng tôi.
Cách nhìn nghệ thuật như vậy dẫn đến tác phẩm này cũng là một truyện ngắn: có nhân vật, có tình tiết, có sự kiện, có cốt truyện; đều có phẩm chất của một cuốn hồi ký, nhưng đều là hồi ký về một sự kiện giản dị nhưng vô cùng quan trọng, để lại ấn tượng sâu sắc trong cuộc đời mỗi người. Và chính vì sự lựa chọn nhìn qua con mắt và cảm xúc của trẻ thơ, nên sự kiện tình huống của ngày đầu tiên đi học đã nêu lên tác phẩm hình thành nên nó.
với hệ thống hình ảnh tinh tế, yêu thương, trắc ẩn, đùm bọc nhưng cũng mơ màng, ngọt ngào, thơ mộng bất định.
Về mặt thi pháp thời gian nghệ thuật, cao trào là sự gắn kết giữa kể và tả. Ngoài đoạn mở đầu nói về bức tranh xưa trong bức tranh hiện tại theo cách nó hiện ra, còn lại là sự tái hiện theo thời gian. Thời gian được thể hiện trong mối quan hệ với không gian ở hai chặng, hai cảnh. Một người đang trên đường đến trường và người kia đang ở trường.
Không gian nghệ thuật là khung cảnh làng quê, trường học. Tuy nhiên, dưới góc nhìn của người kể chuyện, các chi tiết thường được chọn là khoảng thời gian trước khi cắp sách tới trường với những trò chơi cùng bạn bè như thả diều, bắt chim, v.v. Ví dụ: Tôi không đạp sông thả rồng như Quy. không còn ra sân nô đùa như một đứa con trai nữa, không gian ở trường tập trung kể và tả cảnh trường, lớp, bạn học, cô giáo bằng những chi tiết chân thực, cảm động. .
Có những chi tiết đan xen giữa cảnh lớp học và cảnh đuổi bướm bắt chim trước giờ đi học có tác dụng bộc lộ tâm trạng đặc biệt chân thực của tôi và lũ trẻ làng trong ngày đầu tiên đi học: Tôi lăn tôi. mắt thèm thuồng nhìn con chim. Kỷ niệm ngày xưa cắm bẫy bắt chim giữa đồng lúa hay bên bờ sông Viêm sống lại trong tâm trí tôi. Nhưng tiếng phấn thầy đập mạnh vào bảng lại đưa tôi về với khung cảnh thực… Mọi thứ đan xen, hòa nhập với không gian giao tiếp xã hội cụ thể của trẻ trong ngày đầu tiên đến trường.