
Cảm nghĩ về ba nhân vật chính trong truyện Một ngôi sao xa xôi của Lê Minh Khuê.
Câu chuyện Một ngôi sao xa xôi Trong số những tác phẩm đầu tay của Lê Minh Khuê, được viết vào năm 1971, khi cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước của dân tộc đang được tiến hành. Tác phẩm làm nổi bật hình ảnh ba nữ thanh niên xung phong anh dũng, dũng cảm, tiêu biểu cho tuổi trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ, cứu nước.
“Một ngôi sao xa xôi“ kể về cuộc đời chiến đấu của ba cô gái thanh niên xung phong – đội trinh sát mặt đường – Phương Định, Nho và chị Thảo. Họ sống trong hang đá, trên cao điểm ở vùng trọng điểm trên tuyến đường Trường Sơn trong những năm chống Mỹ cứu nước. Công việc của họ là quan sát máy bay địch ném bom, đo khối lượng đất đá lấp hố bom địch gây ra, đánh dấu bom chưa nổ và phá bom. Công việc nguy hiểm, luôn phải đối mặt với cái chết nhưng trong cuộc sống họ vẫn không đánh mất đi niềm vui hồn nhiên của tuổi trẻ, những giây phút thanh nhàn, thơ mộng. Họ rất thân thiết, họ yêu thương nhau, mặc dù mỗi người có một cá tính riêng. Trong lúc gỡ bom, Nho bị thương, hai đồng đội đã tận tình chăm sóc, quan tâm cho Nho. Cơn mưa đá đến rồi đi để lại trong lòng Phương Định bao nỗi nhớ thương da diết.
1. Vẻ đẹp thủy chung của ba cô gái thanh niên xung phong.
Ba cô gái trẻ đã tình nguyện vào trang viết của Lê Minh Khuê với một nét nữ tính rất rõ rệt: Phương Định, Nho và Thảo. Đó là những cô gái từ thành phố tình nguyện ra chiến trường với khát vọng giải phóng đất nước. Họ ra đi mang theo bao ước mơ, hoài bão của tuổi trẻ. Ba nữ thanh niên xung phong trên tuyến đường Trường Sơn. Họ cho ta thấy sự hồn nhiên, dũng cảm, lạc quan, yêu đời. Đây là những điểm ấn tượng đối với người đọc, khiến chúng ta khâm phục và đánh giá cao ở mỗi tình huống mà tác giả đặt ra.
Sức sống của tuổi trẻ thể hiện qua việc họ cùng nhau ngồi trong một hang động gần nơi họ thường gỡ bom. Khi bom nổ thì chạy lên, lấp hố bom bằng khối đất, đếm số bom chưa nổ, nếu cần thì phá. Họ được gọi bởi các trinh sát trên đường. Cái tên gợi lên mong muốn tạo ra một câu chuyện anh hùng. Nhiệm vụ của mọi người là dùng xẻng nhỏ đào đất dưới quả bom. Bởi nó tiêu biểu cho chủ nghĩa anh hùng của cách mạng Việt Nam trong thời kỳ chống Mỹ cứu nước. Một cô gái trẻ trung, nhạy cảm như Phương Định càng tô đậm thêm phẩm chất của một nữ thanh niên xung phong của thế hệ thanh niên thời chống Mỹ được trui rèn trong bom đạn, lửa đạn chiến tranh.
2. Vẻ đẹp của từng nhân vật.
- Nhân vật Phương Định:
Phương Định là một cô gái rất hồn nhiên hay mơ mộng và rất thích ca hát. Cô là con gái đất Hà Thành, con một trong một gia đình khá giả, mẹ rất thương cô nhưng cô gái này đã tình nguyện đi Trường Sơn và chọn cho mình một công việc hết sức nguy hiểm. Cô khá khiêm tốn khi tự nhận xét về mình: “một cô gái xinh đẹp thông minh và dũng cảm”.
Có lẽ đây là cá tính riêng không thể trộn lẫn của nhân vật này. Ở Trường Sơn, chị được nhiều người chú ý, nhất là các anh “xế, pháo” thường xuyên hỏi thăm, viết thư. Đó là lý do tại sao cô ấy hơi kiêu ngạo. Nhưng đây không phải kiêu ngạo, đây là ý kiến của Phương Đình. Cô ấy ngưỡng mộ “những người mặc quân phục và có ngôi sao trên mũ của họ.” Một cô gái trẻ có quan niệm đúng đắn về vẻ đẹp chân chính thật đáng quý biết bao.
Ở chiến trường khốc liệt, hàng ngày đối diện với cái chết nhưng Phương Định rất hồn nhiên. Anh thích hát dân ca trữ tình. Cô cất tiếng hát trong những lúc “yên tĩnh” hơn, khi chiếc máy bay trinh sát “thầm thào” báo hiệu cơn bão lửa sẽ lên đến đỉnh điểm. Cô hát để động viên Nho, Thảo và chính mình. Đúng là “tiếng hát át tiếng bom” của những cô gái thanh niên xung phong khát khao làm nên huyền thoại anh hùng.
Chi tiết cô bé hồn nhiên hét lên khi chứng kiến cảnh đánh nhau mới thú vị làm sao. Sau mỗi trận đánh ác liệt hay những cơn mưa lành lạnh nhưng hiền hòa, người ta thường nhớ về những kỉ niệm tuổi thơ, nhớ về mẹ và nhớ về những ngày êm đềm trong ngôi nhà nơi góc phố. Phải chăng đó là một sức mạnh tinh thần để cô gái trẻ Phương Định có thể sống và làm việc ở nơi khốc liệt này?
Ở Phương Định, một đức tính tốt nữa là cô luôn quan tâm đến đồng đội. Nàng bồn chồn, lo lắng khi Nho và Thảo không trở lại cao trào. Cô rất yêu thương đồng đội của mình qua chi tiết cô nhận xét Nho dễ thương và mát như kem trắng. Cô hiểu hết sở thích, tâm trạng của Thảo như thích mặc quần áo thêu thùa, tỉa lông mày hay sợ hãi khi nhìn thấy máu. Đặc biệt, có lần bom nổ gần hầm Nho bị sập. Phương Định dũng cảm lao xuống đào đất cứu Nho. Cô đã an ủi bà Thảo khi bà đang hoảng sợ về vết thương nho. Phương Định cũng là người sống rất tình cảm, nhưng lúc đó anh rất cần sự động viên của đồng đội. Tình bạn sâu sắc và sự quan tâm của họ đã cho cô sức mạnh tinh thần để vượt qua sự khốc liệt của chiến tranh và hoàn thành công việc.
Thảo là một thủ lĩnh, một người chị chân chất, sống và làm việc theo đam mê, trải nghiệm và hoạch định cho một tương lai thiết thực hơn mà không đánh mất đi những khát khao sôi nổi của tuổi trẻ. Do đảm nhiệm vai trò trưởng nhóm nên chị Thảo có tính cách kiên định, điềm tĩnh và mạnh mẽ. Bằng chứng cho thấy khi máy bay địch đến, bà vẫn bình thản ăn bánh.
Thảo phán đoán và đưa ra quyết định nhanh chóng, nhưng lại mắc chứng sợ máu. Tuy nhiên, bà Thảo vẫn luôn quan tâm đến những người em của mình, ân cần, chu đáo ngay cả trong thời kỳ chiến tranh ác liệt. Điều đó cho chúng tôi thấy rằng dù hung dữ hay mạnh mẽ đến đâu, chị vẫn luôn ân cần, dịu dàng với các đồng đội nhỏ tuổi của mình như một người mẹ với chính những đứa con của mình.
Grape là em út trong đội nên cô có vẻ đẹp trẻ trung và năng động hơn hẳn các chị nên tác giả đã ví cô như một que kem trắng tươi. Đọc truyện xong mới thấy Nho là cô gái có tính tình nhanh nhẹn hoạt bát, tuy còn nhỏ tuổi nên nét mặt vẫn còn nét hồn nhiên, vô tư khi ngồi cạnh. Phương Định bên dòng suối nhỏ sau khi thấm ướt người, Nho khẽ bảo em gái muốn ăn kẹo.
Có những lúc Nho đi làm nhiệm vụ gần như nằm trong vòng tay của thần chết, nhưng cô vẫn cố gắng từng ngày cùng đồng đội hoàn thành nhiệm vụ mà đại đội trưởng giao phó… Nhưng cuộc sống đôi khi thật hay thay đổi. Bỗng một hôm, khi Phương Định đang làm nhiệm vụ trên mảnh đất được phân công, thì biến cố xảy ra, khi Phương Định vừa phá liên tiếp 3 quả bom thì Nho rơi xuống “hố” sâu sinh tồn, dù đã được tiêm và điều trị vết thương. sau đó, có một điều chắc chắn là cô ấy phải rất đau đớn!
3. Đánh giá giá trị nghệ thuật.
Lê Minh Khuê đã rất tỉ mỉ và nghiêm túc khi miêu tả sâu sắc tính cách, hình thức và tâm hồn của ba cô gái thanh niên xung phong. Trong truyện, tác giả đã khéo léo giúp nhân vật Phương Định kể lại câu chuyện theo ngôi thứ nhất một cách tự nhiên, sinh động và chân thực.
Đặc biệt, từng nhân vật chính trong truyện đều được anh đặt vào những tình huống để thể hiện cao nhất yếu tố tâm lý, cảm xúc trong hoàn cảnh hiểm nghèo mà cô chỉ biết nhìn đồng đội đau đớn hay thốt lên lời. một cái nhìn về thế giới nội tâm nhân vật với nhiều khuynh hướng đa sắc màu.
Và một điều thực sự độc đáo nữa thu hút người đọc đó là lối kể chuyện sinh động, trẻ trung kết hợp với vẻ đẹp của cô bé Nho dũng cảm nhưng máu lửa, đáng yêu và ngây thơ, dám chấp nhận biết bao nỗi đau bom đạn hay hiểm nguy cho những người ở lại. để có cuộc sống tốt đẹp hơn hay vẻ đẹp tâm hồn đặc biệt của nhân vật Phương Định. Tất cả thêm vào một câu chuyện, không nhiều!
Tuy nhiên, ở một góc nhìn nào đó của truyện, ta thấy Phương Định là hình ảnh tiêu biểu cho thế hệ tương lai Việt Nam tiến vào tương lai. Ngoài ra, vẻ đẹp của ba nửa nữ chính là điển hình giúp thế hệ trẻ mà cả người đọc cảm nhận được vẻ đẹp trong sự nghiệp bảo vệ Tổ quốc và biết sẻ chia, yêu thương với mọi người.
Vẻ đẹp và tình bạn của ba thanh niên tình nguyện thật đáng khâm phục. Dù chiến tranh đã qua đi nhưng khi đọc lại tác phẩm, tôi vẫn cảm thấy bị quyến rũ bởi vẻ đẹp và khí chất anh hùng của các cô gái. Và đôi khi nó làm ta nhớ đến anh thanh niên trong Lặng lẽ Sa Pa, chàng trai cô đơn giữa núi rừng lạnh giá Sa Pa, chàng trai không bao giờ ngủ quá bốn tiếng, hay chàng thanh niên không bao giờ ngủ quá bốn tiếng. niềm hạnh phúc của riêng mình là được giúp ích cho quê hương… nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Phương Định, Nho, Thảo và chàng trai trong “Lặng lẽ Sa Pa” cũng chỉ có một mục đích duy nhất là bảo vệ những gì mình yêu quý, những con người đang sống trên đất nước mà có thể bị tiêu diệt bởi kẻ thù … tất cả đều tuyệt vời!
Phân tích truyện ngắn “Những ngôi sao xa xôi” của Lê Minh Khuê.