
Cảm nhận vẻ đẹp của tiếng Việt qua bài hát “Thuốc” của Chính Hữu
– Hình ảnh những người lính hiện lên chân thực như chính trong cuộc đời lao động gian khổ của họ. Họ như bước thẳng từ cuộc đời thực vào trang thơ, vào khung cảnh thân thuộc, bình dị thường thấy ở làng quê ta, nơi còn nghèo và lam lũ.
– Đất nước đau thương, họ sẵn sàng từ bỏ gia đình, quê hương để ra trận. Họ vốn gắn bó với ruộng đồng, với ngôi nhà bên cạnh nhưng cũng sẵn sàng bỏ lại tất cả. Nhà thơ đã dùng những hình ảnh quen thuộc, tiêu biểu của mọi làng quê Việt Nam làm biểu tượng cho quê hương của người nghĩa sĩ nông dân. Giếng nước, cây đa không chỉ là cảnh vật, mà còn là làng quê, dân làng. Cảnh vật ở đây được nhân cách hóa, như thể hồn người theo người lính.
– Ở họ có tình đồng đội, tình đồng chí, gắn bó bền chặt. Tuy ở những miền khác nhau, “không hẹn mà gặp”, nhưng cùng sống và chiến đấu trong một đội ngũ, những người lính đã tự nguyện gắn bó với nhau. Đó là sự gắn bó giữa những người anh em cùng chung lý tưởng chiến đấu, một tình đồng chí kỳ diệu, thiêng liêng và mới mẻ.
Tác giả miêu tả rất chân thực cuộc sống của người lính. Nhà thơ không giấu diếm mà muốn nhấn mạnh rồi khắc họa rõ nét hơn cuộc sống gian khổ, nghèo khó của họ. Và phải là người trong cuộc mới vẽ nên bức tranh chân thực về người lính với sự đồng cảm sâu sắc như vậy.
Hình ảnh cuối bài thơ đượm chất thơ, thi pháp của sự gian nan, hiểm nguy: rừng cây, sương mù, vầng trăng hai đầu súng, hai người chờ giặc. “Đầu súng trăng treo” cũng là một câu thơ hàm súc, tượng hình, đẹp đẽ như một biểu tượng chiến đấu của những người lính giàu phẩm chất tinh thần.
– Vẻ đẹp của “Druža” là vẻ đẹp tâm hồn người lính, ở đó ánh sáng rực rỡ nhất là tình bạn bè, đồng đội hòa quyện với tình giai cấp. Hình ảnh “đầu súng trăng treo” ở cuối bài đã nâng vẻ đẹp quân sự lên cao trào có tính khái quát, ở đó có sự hài hòa giữa hiện thực và lãng mạn, mang ý nghĩa biểu tượng sâu sắc.
Phân tích bài thơ Đồng chí của Chính Hữu