
Cảm nhận vẻ đẹp của tuổi trẻ Việt Nam trong cuộc kháng chiến chống Mỹ cứu nước qua “Bài ca Đội xe không kính” của Phạm Tiến Duật.
Hình ảnh chiếc xe không kính làm nổi rõ hình ảnh người lính lái xe Trường Sơn. Trong điều kiện vật chất, phương tiện tối thiểu thiếu thốn, đó là dịp để người chiến sĩ lái xe thể hiện những phẩm chất cao quý và sức mạnh tinh thần to lớn, nhất là lòng dũng cảm, tinh thần bất khuất.
Vẻ đẹp của người lái xe quân nhân trước hết được thể hiện ở phong thái hào hoa, giản dị, đàng hoàng, tự tin và một tâm hồn lãng mạn, lạc quan, yêu đời. Cái nhìn của họ là cái nhìn bao quát, rộng lớn “nhìn đất”, “nhìn trời”, trực diện và tập trung cao độ, “nhìn thẳng về phía trước”. Bạn đối mặt với những khó khăn, gian khổ và hy sinh mà không sợ hãi hay trốn tránh – can đảm cứng rắn.
Đằng sau tay lái của một chiếc ô tô không có kính chắn gió, các yếu tố tự nhiên và chướng ngại vật rơi xuống, ném và đập vào buồng lái. Tuy nhiên, quan trọng hơn, họ có cảm giác bay bổng, hòa nhập với thiên nhiên để rồi tự do giao lưu, chiêm ngưỡng thế giới bên ngoài. Thiên nhiên và vạn vật dường như cũng bay ra chiến trường. Tất cả những điều này đã giúp người đọc cảm nhận được sự hào hoa, kiêu hãnh, lãng mạn và tình yêu cuộc sống của những người trẻ tuổi. Tất cả đều là thực, nhưng qua cảm nhận của nhà thơ, chúng đã trở thành những hình ảnh lãng mạn.
Tạo nên chân dung tinh thần của người lính trong bài thơ là tinh thần dũng cảm, bất chấp khó khăn, nguy hiểm. Những câu thơ giản dị như lời nói đời thường, với giọng điệu điềm đạm, ngang tàng, cấu tứ: “không…”; “chậc…”, “chưa” được lặp đi lặp lại nhiều lần, các điệp từ “phung” “cười ha ha” “hút mau”… càng nhấn mạnh niềm vui, tiếng cười của người lính một lần cất lên. con đường tự nhiên giữa những khó khăn và nguy hiểm của trận chiến.
Xe không kính thì “bụi rắc tóc trắng như ông già” là đương nhiên, xe không kính thì “ẩm ương”, “mưa, mưa xối xả như ngoài trời” là đương nhiên. Đứng trước mọi khó khăn, nguy hiểm họ vẫn “ngậm cười” và không cần quan tâm chăm sóc, họ sẵn sàng đón nhận thử thách, nghịch cảnh như thể đó là điều tất yếu. Bạn sử dụng sự bất biến của lòng can đảm và dũng cảm để đánh bại những kẻ mơ hồ của chiến trường gian khổ và khốc liệt của sự sống và cái chết. Đó là cuộc sống gian khổ trong bom đạn ác liệt, nhưng tràn đầy lạc quan, phấn chấn và yêu đời. Thật tuyệt vời và tự hào biết bao.
Sâu xa hơn, với ống kính điện ảnh của người nghệ sĩ, nhà thơ đã ghi lại những khoảnh khắc đẹp của sự thể hiện công ty của những người lính lái xe không kính. Sự khốc liệt của chiến tranh đã tạo nên một đội xe không kính. Ôtô từ khắp nơi đổ về đây nối đuôi nhau thành đội hình. Cái “bắt tay” thật đặc biệt. “Bắt tay qua kính vỡ”. Xe không kính trở thành điều kiện thuận lợi để anh em thể hiện tình cảm. Cái bắt tay thể hiện sự tin tưởng, tiếp thêm sức mạnh cho nhau, bù đắp về mặt tâm lý cho những thiếu thốn vật chất mà họ phải chịu đựng. Có một sự bắt gặp với ý thơ của Tần Cối trong bài thơ “Bạn bè”: “Yêu nhau nắm tay nhau” nhưng hồn nhiên hơn, trẻ trung hơn. Đó là quá trình trưởng thành của thơ ca và quân đội Việt Nam trong hai cuộc kháng chiến trường kỳ của dân tộc.
Tình đồng chí, đồng đội đã trở thành động lực giúp họ vượt qua khó khăn, hiểm nguy, chiến đấu bảo vệ Tổ quốc thân yêu. Sức mạnh của bộ đội thời đại Hồ Chí Minh là vẻ đẹp kết hợp giữa truyền thống và hiện đại. Họ là hiện thân của chủ nghĩa anh hùng cách mạng, là bức tranh đẹp nhất của thế kỷ “Thạch Sanh thế kỷ XX” (Tố Hữu).
Khổ thơ cuối hoàn thiện vẻ đẹp của người lính, nghĩa là lòng yêu nước, ý chí đấu tranh giải phóng miền nam thống nhất đất nước. Giờ ô tô không chỉ mất kính mà còn không có đèn, không có mui, cốp trầy xước. Chiếc xe bị biến dạng hoàn toàn. Tài xế xe tải lại chồng chất khó khăn. Khó khăn trên chiến trường tăng lên gấp bội nhưng không thể làm chùn bước những đoàn xe nối đuôi nhau ngày đêm. Bất chấp nguy hiểm, ô tô vẫn lao về phía trước với lý do: “Miễn là có trái tim trên xe”.
Tình yêu và lòng căm thù là động lực thôi thúc người chiến sĩ phấn đấu cho sự nghiệp giải phóng miền Nam, thống nhất đất nước. Để biến ước mơ này thành hiện thực, chỉ có một cách duy nhất: bình tĩnh vô lăng, giữ vững tay lái. Vì vậy, thử thách tăng lên, nhưng tốc độ và hướng không thay đổi. Đằng sau những nghĩa ấy, câu thơ còn muốn hướng con người đến chân lý của thời đại chúng ta: sức mạnh quyết định thắng lợi không phải ở vũ khí, mà ở con người có chí khí, anh dũng, lạc quan, quyết thắng.
Phân tích bài thơ Tiểu đội xe không kính của Phạm Tiến Duật