
Dàn ý cảm nhận bài thơ Bánh trôi nước (Hồ Xuân Hương)
– Về tác giả, tác phẩm: Hồ Xuân Hương là nghệ sĩ tiêu biểu nhất của nền văn học trung đại Việt Nam. Thơ Hồ Xuân Hương vừa hóm hỉnh, vừa táo bạo nhưng cũng rất thấm thía. Bài hát “Bạch lưu nước nổi” là một trong những tác phẩm đặc sắc của cô.
– Luận điểm: Mượn hình ảnh chiếc bánh trôi nước, đoạn thơ thể hiện sự trân trọng đối với vẻ đẹp, sự thuần khiết, trong trắng của người phụ nữ Việt Nam và cảm thông sâu sắc với số phận lênh đênh của họ.
1. Khái quát chung:
– Bài thơ “Bánh trôi nước” là bài thơ tiêu biểu cho phong cách thơ Hồ Xuân Hương.
– Bài thơ có 4 câu, tác giả đã nhấn mạnh hình ảnh chiếc bánh trôi và vẻ đẹp, số phận của người phụ nữ trong xã hội cũ.
2. Phân tích:
* Hình ảnh Bánh trôi:
– Màu sắc: trắng → tinh khiết, sạch sẽ.
– Hình dáng: tròn → vẹn toàn, thủy chung.
– Cách làm bánh: Rắn hay nát phần lớn phụ thuộc vào tay nặn, khi chưa nướng bánh chìm xuống, khi nướng bánh nổi lên.
→ Nhà thơ miêu tả chính xác hình ảnh chiếc bánh trôi.
* Vẻ đẹp của người phụ nữ qua hình ảnh chiếc bánh trôi nước:
Vẻ đẹp trang trọng: “Thân em vừa trắng vừa tròn.”
+ Thành ngữ “em ơi” người phụ nữ tự tin, nhẹ nhàng thể hiện vẻ đẹp của mình qua từ “em”.
+ Tính từ: trắng nõn, tròn trịa, trạng ngữ: vừa gợi vẻ đẹp của người phụ nữ với làn da trắng, mịn màng; Và không chỉ vậy, hình dạng đầy đặn, tròn trịa và tử tế.
→ Tác giả ca ngợi, đánh giá cao vẻ đẹp của người phụ nữ. Cô ấy là một phụ nữ duyên dáng, xinh đẹp.
– Chất đẹp: “Nhưng tôi vẫn giữ trái tim của mình”
+ Quan hệ từ: cụm từ “lòng trai” chỉ phẩm chất trung thành, tận tụy
→ Người phụ nữ đảm đang, dù trong hoàn cảnh nào vẫn giữ được phẩm chất đảm đang, chung thủy. Bài hát thể hiện niềm kiêu hãnh và bộc lộ con người Xuân Hương khá đậm nét.
– Bài “bánh trôi nước” cũng là số phận của người phụ nữ trong xã hội cũ:
+ Bất định, tấn: “Bảy nổi chìm trong nước”
+ Nghệ thuật đảo ngữ: “bảy con tàu ba vực sâu” miêu tả số phận người phụ nữ Việt Nam chìm trong xã hội trọng nam khinh nữ, ẩn dụ: nước non (chỉ giai cấp phong kiến, các thế lực chà đạp lên thân phận phụ nữ). định mệnh)
Phận người phụ nữ không thể quyết định cuộc đời mình: “Rắn gãy mang đầu thợ đúc”.
+ Rắn cắn xé: sướng hay khổ là do bàn tay người nhào nặn, ở hủ tục, ở số mệnh. Phụ nữ phải sống phụ thuộc, không thể tự quyết định cuộc đời và số phận của mình.
3. Đánh giá chung:
– Sống giữa thời đại phong kiến, một xã hội trọng nam khinh nữ, những cuộc đời thê thiếp đa thê khiến người phụ nữ phải chịu nhiều bất hạnh và số phận bị ruồng bỏ một cách đau đớn. Là một nhà thơ, Hồ Xuân Hương đồng cảm và thấu hiểu những nỗi bất hạnh của người phụ nữ trong thời kỳ phong kiến nên đã suy nghĩ và sáng tác bài thơ này.
– Bài ca dao là tiếng nói ngậm ngùi, thương xót cho thân phận lênh đênh, chìm nổi của người phụ nữ trong xã hội cũ. Đó là tiếng nói trân trọng, ngợi ca vẻ đẹp thuần khiết, nhân hậu của người phụ nữ Việt Nam xưa.