
chiết xuất “Kiều ở lầu Ngưng Bích” Đó là một bức tranh đầy cảm xúc.
“Kiều ở lầu Ngưng Bích” Các sự kiện tiếp theo: Kiều thề nguyền, đính hôn với Kim Trọng, gia đình thay đổi, Kiều bị bán, lưu lạc gần Mã Giám Sinh, Kiều rơi vào tay Tú Bà, Kiều tự tử, mẹ Tú Bà thả cho sống. Theo Ngưng Bích để chờ “cưới” – thực chất là một mưu kế thâm hiểm của Tú Bà mà Kiều không hề hay biết. Truyện còn hé lộ cho người đọc thấy cuộc đời chìm nổi, sóng gió của Kiều sau này (8 câu cuối của đoạn, đặc biệt là 2 câu cuối). Chàng vì chữ hiếu mà dứt tình Kim Trọng, bán mình chuộc cha; anh ta bị lừa, tự tử, rồi được đưa lên gác ở Bãi Ngong để chờ đợi.kết hôn”…
Kiều ở lầu Ngưng Bích là một bức tranh giàu cảm xúc. Người đọc có thể hình dung ra cảnh được thể hiện. Còn trống: trước lầu Ngưng Bích. Có các thời điểm: Mây sáng sớm, chiều tối, chiều muộn. Có một người trong cảnh (Cô Kiều). Mọi cảnh đều được kết nối với mọi người. Nói một cách chính xác, cảnh vật hiện ra, được vẽ lại qua con mắt của Kiều. Đôi mắt của Kiều là một đứa trẻ lạnh lùng của một nỗi buồn sâu thẳm. Vì thế, cảnh gắn bó mật thiết với tình người.
Trước hết đó là bức tranh được vẽ nên bởi tâm trạng và cảm xúc của Kiều.
– Người buồn – cảnh buồn: “Chiều buồn nhìn khung cửa nát”…., “Bẽn lẽn sớm khuya/Nửa tình, nửa cảnh như chung tấm lòng”
– Con người bồng bềnh, vô định như “nước mới/hoa trôi biết về đâu”. Cuộc sống là bất kỳ loại sóng gió, rất nhiều thay đổi kiểu “gió thổi vào mặt bạn … hét lên khắp ghế”.
Và xuyên suốt câu chuyện là tâm trạng, cảm xúc của Kiều trước hoàn cảnh mình bị giam cầm ở lầu Ngưng Bích.
– 6 câu thơ đầu (“Trước thềm… lòng”):
+ Là nỗi lòng của cô gái “cung cấm” đang “đóng cửa” trong nồi lẩu Ngưng Bích (xuyên nhiên).
+ Đó là tâm sự của Kiều: bẽ bàng (xấu hổ, hổ thẹn), nửa tình nửa cảnh như chia sẻ nỗi lòng (buồn vì nhớ nhung, buồn vì cảnh bất hạnh).
– 8 câu thơ tiếp (“Tưởng ai… mới ôm!”):
+ Một kỉ niệm đau đáu với Kim Trọng: Ngày trước nàng và chàng Kim thề nguyền đính ước mà nay đành phải cắt đứt mối tình ấy.. Ly rượu thề chưa cạn trăng còn đây Kiều đau đáu nhớ nàng người yêu, nghĩ rằng anh ấy vẫn hy vọng trong vô vọng rằng anh ấy sẽ tin cô ấy. Còn Kiều, cô sẽ không biết bao giờ trái tim cô đã quyết dành cho chàng từ ngày đính hôn sẽ “phai phai” từ lúc nào. Nỗi nhớ người yêu dày vò không dứt.
+ Thương nhớ cha mẹ: từ khi đi xa, sáng sớm Kiều đã nghĩ đến cha mẹ đang chờ tin mình, ai sẽ thay nàng chăm sóc cha mẹ sớm hôm. Bố mẹ cô lúc đó chắc đã già yếu. Nỗi nhớ cũng rất đau và không nguôi.
– 8 câu thơ cuối (“Người buồn trông cửa nát… kêu quanh ghế ngồi”): “Những góc nhìn buồn” được lặp lại bốn lần như điệp khúc của một bài hát buồn.
+ Một cánh buồm thấp thoáng đằng xa”cửa bể vào buổi chiều” ông nhớ lại nỗi buồn sâu xa nhớ quê hương, nhớ gia đình không biết bao giờ mới đoàn tụ.
+ Cánh hoa bồng bềnh trên”nước mới” Nó cũng gợi cho nàng “đực” xót xa cho số phận của mình, rồi sẽ đi về đâu? đi đâu?
+ Xem”cỏ dầu“nơi” đất buồn tẻ, xanh tươi,” anh nghĩ về cuộc sống buồn tẻ, vô vị ở nơi vắng vẻ, hiu quạnh này không biết sẽ kéo dài bao lâu.
Và cuối cùng “Gió thổi bay khuôn mặt của bạn” làm cho âm thanh của một làn sóng đột ngột “gầm” bủa vây lấy cô, khiến Kia hoảng sợ như phải đối mặt với một tai họa dữ dội sắp ập đến với cuộc đời mình.
Bài hát cảm động:
– Đoạn thơ đánh thức trong ta tình yêu đối với người yêu, cha mẹ day dứt (như đã nói) bởi tình yêu chung thủy của Kiều dành cho người yêu và lòng hiếu thảo của nàng đối với cha mẹ.
– Đoạn thơ giúp ta hiểu được nỗi buồn cô đơn, sự bấp bênh triền miên của kiếp người trước những dày vò, đau khổ, bế tắc, tuyệt vọng không lối thoát của Kiều (và biết bao người phụ nữ khác trong xã hội sa đoạ). kiến) trước những rắc rối của cuộc đời mình.
– Câu thơ gợi niềm xót thương cho thân phận, cảnh ngộ của Kiều, đồng thời lại càng khiến ta căm giận cái xã hội đã đẩy Kiều vào hoàn cảnh đó.
thái độ “Kiều ở lầu Ngưng Bích” Đó là một bức tranh đầy cảm xúc. Truyện không chỉ cho ta biết về cảnh ngộ của Kiều mà qua tấm lòng của Kiều ta thấy rõ hơn tình yêu chung thuỷ của nàng đối với người yêu và lòng hiếu thảo đối với cha mẹ (Kiều quên cha mẹ, tự nguyền rủa mình khi phải dứt tình với người yêu). Nỗi đau buồn của cô ấy thật đáng thương. Lòng tốt của cô thật đáng quý. Và ta càng căm ghét cái xã hội bất công, tàn bạo đã đày đọa những con người tài hoa như nàng vào kiếp lưu lạc tủi nhục mà hai câu thơ cuối đã báo trước: “Buồn nhìn gió thổi vào mặt/ Một âm thanh lớn của sóng xung quanh chỗ ngồi.”