
Đọc hiểu bài thơ Bài hát trời (Nguyễn Công Trứ).
I. Thông tin chung:
1. Tác giả:
– Nguyễn Công Trứ (1778-1858) là một nho sĩ tài tử, hết lòng vì lý tưởng minh quân; một cuộc đời giàu có, đầy thăng trầm; sống dũng cảm, ung dung tự tại, có nhiều đóng góp cho nước với dân;
– Ông có đóng góp đáng kể vào việc phát triển thể hát truyền khẩu trong văn học Việt Nam.
2. bài hát:
– Hoàn cảnh sáng tác: Bài thơ được sáng tác vào lúc ông lui về ở ẩn tại quê nhà (1848)
– Thể loại: hát nói là sự tổng hòa giữa nhạc và thơ, tính chất tự do phù hợp với sự thể hiện của những con người cá nhân.
– Chủ đề: thái độ sống tự sự của bản thân.
3. Ngoại hình: 3 phần
– 6 câu đầu: Chật chội chốn quan trường.
– 10 câu sau: Mê hồn về hưu.
– 3 câu cuối: Lời tuyên bố khẳng định nhân cách và lòng dũng cảm.
II. Đọc hiểu:
1. Cảm hứng chủ đạo:
– Từ láy: → thế chênh vênh, bấp bênh, nghiêng ngả → tư thế, thái độ, lối sống ngỗ ngược, vượt qua sự trần tục của con người.
– “áp đảo “: Lối sống của Nguyễn Công Trứ phải chăng là nhất quán: cả khi làm quan, ở ngoài quan trường và khi đã về hưu. Tác giả ý thức rất rõ về tài năng và lòng dũng cảm của mình.
2. Lộn xộn ở một vị quan (6 câu đầu).
– “Vũ trụ có ý định”: → mọi thứ trong công việc đào đất là nhiệm vụ của bạn. Phong thái tự tin, ý thức sâu sắc về vai trò, trách nhiệm và tài năng → Lời tuyên bố ý chí làm con của nhà thơ. Quan niệm sống là hành động.
– “Ông Hee Wan Tai Bo vào lồng”: Ông coi việc nhập thế là một sự ràng buộc chính thức, nhưng đó là điều kiện, là phương tiện để thể hiện hoài bão hướng dân vì nước và hiền tài của mình.
– Câu 3, 4, 5, 6: Liệt kê những việc tôi đã làm với tư cách chính thức và tài năng của mình: Tài năng (Vatican); Tài chính chính trị (tham tân, tổng đốc, phủ); Tài năng quân sự (thầy giáo, tướng lĩnh) khiến ông trở thành “một tay” (người nổi tiếng) về trí thông minh. → Trẫm tự hào là người vô cùng tài giỏi, có danh tiếng văn chương, tài hoa.
– Hệ thống từ Hán Việt trang trọng và trang trọng, nhịp điệu nhịp nhàng, nhiều ẩn ý: khẳng định tài năng phi thường, địa vị xã hội nổi tiếng, xứng đáng là một nhân cách kiệt xuất.
→ 6 câu thơ đầu là lời thật thà của nhà thơ khi làm quan, khẳng định tài năng và lí tưởng, niềm tự hào về phẩm chất, năng lực và thái độ sống phong lưu, phóng khoáng, một nhân cách có năng lực khác thường. Hay phong thái của một chàng trai dũng cảm, tự tin và kiên định với lý tưởng của mình.
3. Mê về hưu (tiếp 10 câu).
– Quan niệm sống:
+ “Thắng bại… ngọn phong đông”: coi thường sự khen chê của thiên hạ, so sánh mình với danh tướng, khẳng định lòng trung với vua, nhấn mạnh một thái độ sống cao cả. Sống thảnh thơi, yêu đời ngoài thế tục nhưng có tấm lòng trung nghĩa.
+ “Khi em hát… khi rảnh rỗi” “khi nào” được lặp lại tạo cảm giác vui sướng triền miên.
+ “Không… tục”: không Phật, không tiên, không dính líu đến trần gian, sống ngoài trần gian, sống chẳng giống ai, sống trong cực lạc.
→ Chứng kiến cảnh đó cũng buồn cười. Đây là những hành động khác thường, ngược đời, thậm chí lập dị đi ngược lại quan điểm của các nhà Nho phong kiến. Đây là cá tính của một người nghệ sĩ, sống tự do, tự tại, làm điều mình muốn, sống theo cách của mình.
4. 3 câu thơ cuối: Lời tuyên bố khẳng định nhân cách và lòng dũng cảm:
+ “Không trái với âm nhạc. Chính nghĩa của nhà vua, tôi cho cả con đường học tập” → khẳng định lòng dũng cảm, khẳng định một tài năng có thể sánh ngang với danh tướng. Anh ta tự xưng là một người hầu trung thành.
+ Câu cuối: “Trong triều ai náo nhiệt bằng ông”: vừa hỏi vừa khẳng định: Trẫm là quan đại thần trong triều, có ai thọ như ông.
– Nhấn mạnh sự khác biệt của bạn so với các quan khác: cam kết, nhiệt tình.
– Ý thức muốn vượt ra ngoài quan niệm “đạo đức” của Nho giáo.
– Thể hiện tấm lòng son sắt, trước sau như một vì dân, vì nước.
– Ngất ngưởng, nhưng mình phải đúng tài, đúng danh.
II. bản tóm tắt
1. Nội dung:
– Con người Nguyễn Công Trứ được miêu tả “ngất ngưởng”: từng làm nên sự nghiệp lớn, tâm hồn khoáng đạt, mạnh mẽ sống dũng cảm, ít nhiều phá vỡ quan niệm sống, vượt qua khuôn phép khắt khe của lễ giáo phong kiến.
2. Nghệ thuật:
– Việc vận dụng thành công thể hát nói bộc lộ tài năng, nhân cách và quan niệm sống của tác giả. Thơ hài hước, trào phúng.
Phân tích bài “Bài ca ngất trời” của Nguyễn Công Trứ.