
Trong vai gà trống, anh kể lại lần anh đấu tranh chống lại bọn thống lí đã bảo vệ mình trong đoạn “Tức nước vỡ bờ”.
I. GIỚI THIỆU:
– Nhân vật tôi (chị Dậu) trình bày ngắn gọn hoàn cảnh chung và cảm xúc khi kể lại câu chuyện đó.
II. thân bài:
1. Giới thiệu bản thân và gia đình:
– Mùa sưu thuế lại đến, làng Đông Xá không khí khó khăn, nhưng không có tiền nộp thuế…
– Không có tiền trả, chồng (Dậu) bị côn đồ đánh chết, nhờ hàng xóm đỡ dậy…
2. Diễn biến câu chuyện:
– Quy trình tưới:
+ Bà lão hàng xóm đã giúp đỡ, nhắc nhở, khuyên tôi đưa anh Dậu đi trốn…
+ Em nấu cháo bảo vệ Gà trống…
+ Vua và người trong nhà vào, háo hức tìm kiếm bộ sưu tập…
+ Con xin chú, mong chú gà trống tha cho…
+ Cai lệ vẫn nhất quyết bắt chị Dậu. Nó đánh tôi thậm tệ rồi nhảy vào trói anh Dậu…
– Quy trình chấm dứt:
+ Không chịu được nữa, tôi phản đối gay gắt, dí cây thước vào cổ hắn khiến hắn ngã nhào….
+ Một người trong gia đình trung úy chuẩn bị đánh nhau, tôi đã vật lộn với anh ta và cuối cùng anh ta đã hạ gục anh ta …
+ Gà trống sợ run nhưng tôi nói sẵn sàng nhận hậu quả…
III. kết thúc:
– Cảm xúc sau sự việc: tức giận, phẫn uất trước cái xấu; Tôi xin lỗi vì hoàn cảnh của mình… Tôi cảm thấy thật ngu ngốc, nhưng tôi không thể làm gì khác trong tình huống đó. Chúng tôi đang đếm trong vài ngày tới.
Người giới thiệu:
Bọn trẻ ngủ lâu rồi ông ạ. Chị Dậu không còn kêu đau, thỉnh thoảng cựa quậy rồi lại nằm im. Ngồi trong bóng tối, tôi nhớ lại những gì đã xảy ra vào buổi chiều hôm đó, nhưng tôi vẫn còn sợ hãi.
Gia đình tôi cùng quê ở làng Đông Xá. Vợ chồng tôi dù sớm hôm đi làm nhưng cuộc sống vẫn đủ vất vả. Một phần do hạn hán mất mùa, một phần do sưu cao thuế nặng. Bạn cứ làm việc mà vẫn không đủ ăn, đủ mặc. Khó là khó.
Mùa khai thuế năm nay đến sớm. Cán bộ xã ráo riết lục soát từng nhà để nộp thuế. Tiếng trống, tiếng kèn inh ỏi, tiếng la hét, đập phá vang lên như một cuộc săn người. Mấy ngày nay tôi phải chạy đôn chạy đáo mới có tiền đóng viện phí cho anh Dậu. Không có tiền trả, chị Dậu ốm yếu còn bị bọn tay sai đánh đập, trói, lôi ra khỏi nhà và cùm.
Người yêu của chị Dậu bị ốm, em bị đánh, nếu có chuyện gì em chạy vạy khắp nơi nhưng không ai dám cho em mượn. Thực tế, không ai dám mượn nhà tôi để trả. Tôi cũng hiểu số phận của mình nên không oán trách ai. Cuối cùng, tôi phải lấy hết can đảm đem con gái đầu lòng Cái Tí, mới 7 tuổi, bán cho già Nghị Quế ở thôn Đoài để lấy tiền nộp thuế.
Tôi nghĩ tất cả đã kết thúc. Thật bất ngờ, chính quyền thành phố thậm chí còn bắt chúng tôi trả các hóa đơn cho anh rể của chúng tôi, người đã qua đời năm ngoái! Đó là cùng một cách. Anh Dậu bị chúng giam giữ, tra tấn. Giữa đình làng, tôi khóc lóc van xin thảm thiết nhưng không lay chuyển được họ.
Đêm ấy, người ta đem con gà trống nằm sõng soài như xác chết trước đình làng trả lại cho tôi. Khi tôi gọi mà anh không tỉnh, tôi vô cùng sợ hãi và đau đớn. May nhờ có người giúp đỡ, anh Dậu mới từ từ mở mắt ra. Một bà già hàng xóm sợ cả nhà chết đói từ hôm qua đã mang cho tôi bát gạo nấu cháo… Cháo chín, tôi vội bưng ra giữa nhà, lấy ra một cái. bát và múc nó lên. Sau đó lấy quạt để hạ nhiệt nhanh chóng.
Tiếng trống, tiếng tù và vang từ đầu làng đến tận đình làng. Tiếng chó sủa vang khắp xóm. Một bà già hàng xóm chạy sang hỏi thăm, khuyên tôi đem con gà trống đi, nhưng tôi nghĩ để cháo nguội, cho nó ăn vài miếng rồi bỏ đi vì nó chưa ăn từ sáng. . Cháo hơi nguội. Dan nghiêng đầu khi thổi và nhấp một ngụm. Tôi nhón một cái bát lớn đến chỗ anh nằm và khuyên anh ăn cho ngon. Dù rất đau đớn, anh Dậu cố ngồi dậy, run rẩy đặt bát cháo xuống, anh mới đưa được đến miệng, chưa kịp ăn thì tên cai lệ và những người trong gia đình cầm roi, thước, dây thừng xông vào. . Con gà trống hung dữ gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống con gà trống. Hoảng sợ, anh Dậu vội đặt bát cháo xuống phản và lăn ra đó, không nói được lời nào.
Khi họ nhìn thấy điều này, họ đã cười mỉa mai và hét vào mặt họ để thanh toán hóa đơn. Tôi đã tìm kiếm một lời giải thích cho việc ăn xin trong nhiều ngày. Thằng Thước không để tôi nói hết câu, nó trợn mắt, nó hét vào mặt tôi, giọng điệu rất đáng sợ. Nói xong, anh ta quay sang bảo là một người trong gia đình trưởng bản đã xiềng xích anh. Dua quàng cổ và lôi anh ta ra khỏi nhà. Người thủ thư dường như không dám hành hạ một người đang ốm nặng, đang sợ hãi hay có chuyện gì xảy ra, anh ta chỉ vụng về và bối rối, muốn nói mà không dám nói. Thình lình tên cai lệ nắm lấy sợi dây trong tay và lao đến chỗ con gà trống.
Sợ chúng trói nó ngay lúc nó đang ốm, đói khát, tôi tái mặt, vội đặt con xuống đất, chạy đến nắm tay nó và tiếp tục van xin, xin tha. Nhưng anh ta không nghe, lập tức trợn mắt và đấm vào ngực tôi. Không chịu được bức xúc, tôi chống cự nhưng anh ta vẫn không buông, tát vào mặt tối sầm rồi định nhảy bổ vào người anh Dậu, nhất quyết đuổi anh ta ra khỏi nhà lần nữa. Quá phẫn nộ, tôi nghiến răng thách thức: “- Trói chồng nó lại ngay, nó cho mày xem!”
Rồi tôi túm cổ, đẩy cổ anh ta, anh ta ngã lăn ra đất, miệng vẫn không ngừng la hét đòi trói vợ chồng Thu. Một thành viên trong gia đình của tù trưởng bước tới và giơ gậy lên để đánh. Nhanh như cắt, tôi vớ ngay lấy cây gậy của hắn, giằng co. Buông cây gậy, tôi túm tóc và ngã xuống sàn. Bất ngờ trước hành động của tôi, hai cộng sự nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi, cho đến khi quên cả lời đe dọa.
Anh Dậu sợ quá định đánh thức tôi dậy nhưng mệt quá nên anh tiếp tục ngồi rồi nằm vừa run vừa khóc. Tôi vẫn chưa nguôi cơn giận, giận kẻ ác; Tôi xin lỗi về hoàn cảnh của mình…
Biết rằng chống lại nhà nước là một tội ác có thể bị phạt tù. Tôi biết mình ngu nhưng tôi không thể đứng nhìn họ làm tình mãi được. Ngày mai chúng có thể đến đông hơn và ác liệt hơn. Nghĩ đến những ngày đen tối phía trước, lòng tôi xót xa vô cùng.
Cảm nhận vẻ đẹp, phẩm chất của nhân vật chị Dậu qua đoạn văn “Tức nước vỡ bờ” (trích Trong tác phẩm Dập tắt đèn của Ngô Tất Tố)