
Anh vào vai nhân vật Dế Mèn, kể chuyện “Bài học đầu tiên vào đời”
Tôi là Đế Mẫn. Ngày tôi tròn một tháng tuổi, mẹ tôi để tôi sống một mình. Mẹ tôi nói với tôi rằng tôi đã lớn và tôi cần sớm tự lập. Cuộc sống riêng tư sẽ giúp tôi trưởng thành nhanh hơn. Mẹ tôi thương tôi lắm, bèn chọn đào một cái hang cạnh bờ, cảnh đẹp, lân la gần xóm cho tôi bớt tủi thân. Cuộc sống riêng tư trên tài sản của riêng bạn thực sự đẹp.
Những ngày đầu, tôi không đi đâu cả, chỉ ở nhà sửa sang nhà cửa cho khang trang. Tôi mở rộng phòng ngủ, chuẩn bị một chiếc giường thật rộng rãi và thoải mái. Tôi đào thêm vài lối thoát hiểm, nếu có bắt nạt thì cũng có cách thoát thân nhanh chóng. Tôi cũng đã cố gắng xây dựng một phòng tập thể dục lớn. Chắc ở khu này chưa có ai tập gym hoành tráng như mình.
Vì tôi ăn uống điều độ và làm việc điều độ nên tôi lớn rất nhanh. Tôi nhanh chóng trở thành một vận động viên crickê trẻ mạnh mẽ. Đôi khi như một quả bóng mù. Các móng vuốt ở chân và trên lưng cứng và sắc. Đôi cánh của tôi, từng ngắn, giờ đã trở thành một chiếc váy dài che phủ đến tận đuôi. Mỗi khi tôi nhảy, tôi nghe thấy tiếng đập giòn tan. Khi đi dạo toàn thân run lên màu nâu bóng có thể soi gương nhìn rất phê. Đầu tôi to và bồng bềnh, rất bướng. Hai hàm răng đen như sương lúc nào cũng nhai như hai lưỡi liềm đang lao động. Bộ râu của tôi dài và cong một cách rất anh hùng. Tôi rất tự hào về gia đình mình vì bộ râu đó. Thỉnh thoảng tôi lại đưa cả hai chân lên vuốt cằm một cách trịnh trọng và duyên dáng.
Tính cách của tôi rất nghịch ngợm. Có khi nó dám cãi nhau với cả bà con lối xóm. Khi tôi lên tiếng, mọi người đều nín lặng, không ai trả lời. Tôi kiêu ngạo và ngu xuẩn nghĩ mình tài giỏi nên vô cùng hợm hĩnh. Ta thường giễu hai chị em Tào Tháo ở trên bờ, giễu công tử ở dưới đầm ngẩn ngơ ngơ ngẩn. Tôi càng nghĩ mình là một gã tồi tệ, có thể tôi sẽ đứng đầu thế giới.
Chao ôi, biết đâu: phải hùng hổ, hống hách, chỉ để trả nợ cho những hành động ngu xuẩn của mình. Tôi đã phải trải qua một tình huống như vậy. Thoát khỏi tai họa, nhưng vẫn còn ân hận, ân hận mãi mãi. Đó là cách tôi biết, nếu tôi đã làm điều đó mà không suy nghĩ, nếu điều gì đó ngu ngốc xảy ra, tôi không thể làm điều đó một lần nữa cho dù sau này tôi có hối hận.
Câu chuyện ân hận đầu tiên mà tôi nhớ suốt đời.
Bên cạnh tôi có hang ổ của một chú dế mới chuyển đến. Tôi gọi anh là De Choat vì anh trạc tuổi tôi nhưng trông rất nhỏ con và yếu ớt, gầy gò hốc hác như một con nghiện thuốc phiện. Do sức khỏe yếu nên De Choat chỉ có thể đào một cái hang nông sát mặt đất, anh chỉ tự khép mình lại chứ không thể di chuyển được.
Một lần sang chơi thấy nhà cửa luộm thuộm, bừa bộn, tôi buông lời khinh bỉ Choate. Sống luộm thuộm, lười biếng, bỏ cửa luộm thuộm, lỡ có chuyện biết trốn vào đâu. Tôi cũng chê Choo ngu và rồi nó cười khinh bỉ. Con dế không giận, nó than với tôi rằng nó ốm, nó muốn đào hang sâu, nhưng sức cùng lực kiệt, không được.. Thấy tôi nói chuyện nhà cửa, nó kêu tôi đào một góc bên hông nhà kẻo tắt đèn có người quấy phá, rồi Choo chạy đến… Tôi chưa kịp nghe hết câu , tôi nhe răng đánh rắm, rõ ràng là rất lâu. Sau đó, với vẻ khinh thường, tôi mắng mỏ và bỏ đi, không thèm quan tâm.
Mấy ngày nay trời mưa to, trên các ao hồ quanh bãi trước mặt nước dâng lên trắng xóa khôn lường. Nước đầy, nước mới, cua cá cũng tấp nập ngược xuôi, thủy cầm tụ về đông đủ, đứng đầy cả hồ. Đang suy nghĩ miên man, tôi chợt thấy chị Cốc bay lên khỏi mặt nước đậu lại gần hang tôi, cách đó mấy bước chân. Ngay sau khi cô ấy kiếm được thứ gì đó để ăn, ngay sau khi ăn xong, cô ấy đã đến một nơi mát mẻ để chuẩn bị lông, xếp cánh và lau môi. Tính cách của tôi là nghịch ngợm. Không quấy rầy, tôi còn tưởng trêu chị Cốc. Tôi gọi và rủ De Choo đến chơi với tôi. Choot sợ quá nên từ chối, từ chối.
Tôi mắng Dế Mèn nhát rồi trêu chị Cốc. Cô Cốc đang đứng chải đầu nghe chàng hát thì giật mình bay đi mất. Khi tỉnh lại, cô ấy mở mắt và giơ đôi cánh của mình lên, như thể cô ấy sẽ chiến đấu. Một bà già rón rén đến cửa hang của tôi và hỏi ai dũng cảm như vậy. Tôi nhanh chóng chui vào hang, mặc dù trời đã tối.
Một tai họa sắp ập đến mà một người ích kỷ không thể lường trước được. Nghĩa là: nàng không nhìn thấy tôi, nhưng nàng Cốc nhìn thấy De Choat đang loay hoay ở cửa hang. Không đợi Choát thanh minh, bà Cốc liền giáng một loạt gậy vào lưng Choát. Mộ Cốc như mũi nhọn sắt đâm vào lòng đất. Bị mắc kẹt trong hang và bị hai cái mỏ vồ, Choat trẹo xương sống và ngã xuống la hét. Trốn dưới đất mà tôi cũng sợ, nằm im lắm. Nhưng sau khi trút giận, Cốc đứng vỗ cánh một lúc rồi bay trở lại đầm, không biết gì về nỗi khổ mình vừa gây ra.
Thế là khi Cốc đi rồi, tôi rụt rè bò theo. Nhìn thấy tôi, Cvrčak gào khóc thảm thiết. Choat không thể đứng dậy được nữa, nằm xuống. Thấy vậy, tôi hốt hoảng quỳ xuống, ngẩng đầu lên xin lỗi Choate chỉ vì đã hư đốn, ngông cuồng mà khiến cậu ấy phải khổ sở. Loay hoay mãi, Choo thì thầm vào tai tôi lời cuối: ở đời có tật xấu, có não mà không biết suy nghĩ thì sớm muộn cũng chuốc họa vào thân.
Rồi Dế tắt thở. Tôi yêu bạn rất nhiều. Thương vừa ăn năn tội mình. Nếu tôi không chọc ghẹo chị Cốc thì tôi đã không ra nông nỗi này với Choo. Còn tôi, nếu không mau về hang chắc tôi chết mất.
Tôi đem xác con dế về chôn ở bãi cỏ. Tôi đã làm một ngôi mộ lớn. Tôi đứng lặng hồi lâu, nghĩ về bài học đường đời đầu tiên của mình. Chỉ vì kiêu ngạo, ngạo mạn và liều lĩnh, tôi đã hành động dại dột. Cái chết của Choate là một hồi chuông cảnh tỉnh cho tôi, nó giúp tôi thay đổi bản thân, không làm những điều ngu ngốc và biết sống chan hòa, giúp đỡ người khác. Dế, giá như tôi nghe lời và giúp nó đào cái ngách trong nhà thì đã không xảy ra chuyện đau lòng này. Tôi rất xin lỗi. Tôi rất xin lỗi. Xin hãy tha thứ cho tôi.