
Dòng sông thơm gắn với lịch sử dân tộc
Hoàng Phủ Ngọc Tường đã miêu tả Sông Hương như một bức tranh, vẽ nên bức tranh hoàn hảo nhất, tuyệt vời nhất về dòng sông huyền thoại này. Dòng sông Hương tạo nên vẻ đẹp của cố đô Huế, ẩn chứa trong lớp trầm tích của lịch sử văn hóa hàng nghìn năm. Nhìn từ góc độ địa lý, thượng nguồn sông Hương là “bài ca của rừng xanh”; về xứ Huế, dòng sông hương mang tiếng tình ca chậm rãi, sâu lắng, ngọt ngào; Nhưng nếu đặt trong mối liên hệ với lịch sử dân tộc, sông Hương là một bản anh hùng ca hào hùng và bi tráng, một chứng nhân sống kiên trung, kiên cường qua bao thăng trầm của lịch sử.
Là một trong những dòng sông có từ thời dựng nước, sông Hương đã chứng kiến và tham gia hầu hết các sự kiện trọng đại cả vẻ vang và đau thương trong suốt chiều dài lịch sử của dân tộc. Sông Hương trong mối quan hệ với lịch sử dân tộc mang vẻ đẹp của một bản anh hùng ca ghi dấu bao thế kỷ huy hoàng từ thuở còn là dòng sông biên ải xa xôi của đất tổ các Vua Hùng, xưa gọi là sông Hương. Linh Giang (sông thiêng) trong sách Địa lý Nguyễn Trãi, là “dòng sông Viên Châu đã chiến đấu oanh liệt bảo vệ biên cương phía Nam của Tổ quốc Đại Việt thời Trung Cổ”, “nó sừng sững thành Phú Xuân của người anh hùng Nguyễn Huệ”. vào thế kỷ thứ mười tám; “ông đã sống trang sử bi tráng của thế kỷ XIX bằng máu lửa của các cuộc khởi nghĩa”, ông đã chứng kiến một thời đại mới với Cách mạng Tháng Tám năm 1945 và biết bao chiến công làm rung chuyển hai cuộc Chiến tranh Vệ quốc sau đó.
Dòng sông ấy cũng đã từng “tọa bóng thành phố anh hùng Phú Xuân” vào thế kỷ XVIII, “sống lại trang sử bi tráng của thế kỷ XIX với bao cuộc khởi nghĩa đẫm máu”. Trong hai cuộc chiến tranh vệ quốc vĩ đại của thế kỷ XX, một lần nữa sông Hương lại tiếp thêm sức mạnh để giành thắng lợi, từ Cách mạng tháng Tám năm 1945 đến mùa xuân Mậu Thân năm 68 sau Công nguyên, sông Hương đã anh dũng bất khuất. những mất mát khi thành phố Huế bị bom Mỹ tàn phá, khi những di sản văn hóa bị hủy hoại. Bởi lẽ, sông Hương đã trở thành “cái bóng” trong lịch sử của Đảng và dân tộc.
Bằng việc đặt sông Hương trong một chiều dài lịch sử từ thời dựng nước của các vua Hùng đến thời chống Mỹ cứu nước, nhà văn không chỉ thể hiện tình yêu mà còn cả niềm tự hào sâu sắc đối với dòng sông quê hương. Tác giả coi dòng sông hương là “dòng sông âm vang của thời gian”. Dòng sông thơm mang trong mình âm vang hào hùng và bi tráng của dòng thời gian lịch sử với những chiến công và gian khổ.
Sông Hương còn được coi là dòng sông của “bản hùng ca viết giữa màu xanh cây lá”. Nghệ thuật ẩn dụ đã bộc lộ vai trò của nhân chứng lịch sử, sự thể hiện tinh tế gợi ra những sắc thái khác nhau cùng tồn tại trong cùng một dòng sông, bởi sử thi còn gọi là sử thi, thể loại gắn liền với sự tích, hồi tưởng về chiến tranh; Nhưng “xanh cỏ” là màu trữ tình của cuộc sống, của tình yêu và hòa bình. Sông Hương vì thế vừa hùng tráng vừa trữ tình, vừa là bản hùng ca hào hùng, vừa là bản tình ca tươi mát, dịu dàng.
Dòng sông hương với đời và thơ là nhân chứng kiên nhẫn, kiên cường qua bao thăng trầm của cuộc đời. Tuy nhiên, điều làm nên vẻ đẹp bình dị mà khác thường của dòng sông là ở chỗ: khi nghe tiếng gọi, nó biết cống hiến cho kỳ công, rồi lại trở về đời thường, như một con người, một người con gái dịu dàng của đất. Có lẽ đây là điều khiến sông Hương không bao giờ lặp lại trong cảm hứng của các nghệ sĩ.
Có thể nói, nét đặc sắc tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt cho đoạn văn chính là tình yêu tha thiết với non sông được thể hiện bằng tài năng của một nhà văn trí tuệ, tổng hòa từ vốn hiểu biết sâu rộng về văn học, văn hóa, lịch sử, địa lý và văn học Việt Nam theo một phong cách đó là thanh lịch, nội tâm, tinh tế và tài năng.
Trích đoạn bài viết Ai đã đặt tên cho dòng sông? ông đã khơi gợi vẻ đẹp xứ Huế và tâm hồn người Huế qua cách quan sát sắc sảo của Hoàng Phủ Ngọc Tường đối với dòng sông hương. Ông xứng đáng là một nhà thơ của thiên nhiên, một cuốn từ điển sống của xứ Huế, một nhà văn giàu lòng yêu nước và tinh thần dân tộc. Bài viết góp phần bồi đắp tình yêu, niềm tự hào về non sông gấm vóc quê hương.