
Kể về một kỉ niệm tình bạn tuổi thơ thật đẹp và khó quên.
Trên đời này có một thứ trong sáng hơn pha lê, quý hơn ngọc trai, đó chính là tình bạn tuổi học trò. Tôi không biết về những người khác, nhưng tình bạn là quý giá đối với tôi. Vì tôi đã yêu tình bạn đẹp của tôi, bây giờ và mãi mãi.
Tôi chơi thân với Ngoko từ khi tôi hai tuổi. Ngọc bằng tuổi tôi và lại sống gần nhà tôi. Bố mẹ Ngok và bố mẹ tôi cũng thân nhau nên tất nhiên là hai chúng tôi rồi. Hầu hết thời gian khi chúng tôi không ở trường mẫu giáo, chúng tôi đã ở bên nhau. Mẹ Ngọc khéo tay lắm, mẹ làm búp bê cho tôi và Ngọc. Chúng tôi chăm sóc tốt cho những con búp bê. Con búp bê có thể không đẹp bằng những món đồ chơi trong cửa hàng, nhưng đối với lũ trẻ chúng tôi, con búp bê là món đồ chơi thiêng liêng.
Một lần, khi chúng tôi ôm con búp bê đi chơi với nhau, tôi và Ngọc bị chặn đường, chúng lấy trộm con búp bê. Tôi sợ quá khóc thét lên còn Ngọc lao ra định ẵm anh về. Thấy bạn háo hức quá, tôi bế con búp bê nhưng không cầm được. Những người khác cứ ngày càng đông hơn, vì vậy đã đẩy hai chúng tôi xuống đất. Không ai nói với chúng tôi lúc đó, tất cả chúng tôi đều bật khóc, phần vì tiếc nuối, phần vì cú ngã quá đau. Khi chúng tôi trở lại, nước mắt lưng tròng, nước mũi chảy ròng ròng, quần áo lấm lem và dính đầy cát.
Kể từ đó, không còn búp bê để chơi nữa. Cho đến năm tuổi, tôi không nhận ra mình mắc bệnh gì, tôi chỉ biết rằng nó sẽ không bao giờ được chữa khỏi, nhưng căn bệnh sẽ theo tôi mãi mãi. Thời gian đầu sức khỏe của tôi không được tốt, ngay cả việc đi lại cũng bị hạn chế. Thế là tôi không được đi học nữa, phải ở nhà. Ngọc cũng xin nghỉ để ở nhà với tôi. Ngày nào Ngọc cũng đến chỗ em chơi, đọc truyện vào buổi trưa. Cứ như vậy, tình bạn của chúng tôi ngày càng sâu đậm, nó như một mảnh đất nhỏ ngày qua ngày chúng tôi bồi đắp và dần trở thành một ngọn núi.
Tôi đã nghĩ nó sẽ không bao giờ thay đổi để phát triển như vậy. Nhưng đến một ngày nó không leo được nữa thì đó là ngày định mệnh của tôi. Khi cả hai ta mãi mãi xa nhau. Đến bây giờ nghĩ lại tôi vẫn khóc. Tất cả là lỗi của tôi. Tôi thầm trách mình. Tôi..
Lúc đó tôi và Ngọc đang chơi trò viết thư. Chúng tôi viết thư cho nhau bỏ vào chai chôn xuống đất xa nhà. Tôi ở khá xa. Dù đã hứa đến điểm hẹn đúng giờ nhưng vì mải xem phim hoạt hình nên tôi quên mất. Và Ngọc chờ đợi và tin rằng tôi sẽ đến. Đến muộn, bố mẹ Ngoko không thấy anh về, gặng hỏi mãi tôi mới sực nhớ, mọi người đổ xô đi tìm.
Hóa ra Ngọc đợi tôi lâu quá, trên đường về Ngọc gặp mưa rồi ngã bệnh. Thật thảm hại. Chúng tôi định chôn cái chai và đào nó lên trong 20 năm. Tôi nhớ rất rõ rằng Ngọc đã nảy ra ý tưởng này sau khi cả hai chúng tôi đọc “Cậu bé Maruko”. Nhiều lúc tôi muốn quên đi tất cả để giảm bớt mặc cảm nhưng không thể. Nhiều lúc nhớ Ngọc quá, tôi gọi điện cho Ngọc trong tiếng nức nở. Hình ảnh Ngọc vẫn hiện về trong những giấc mơ của tôi. Mỗi lần nhớ lại những kỷ niệm với Ngoko, tôi lại chạnh lòng. Ôi Ngọc! Tôi xin lỗi. Tất cả tùy thuộc vào tôi.
Giờ không hài lòng với bạn bè, tôi lại nghĩ đến Ngọc. Tình bạn đầu tiên của tôi thật ngọt ngào nhưng cũng thật buồn. Bức thư của tôi sau đó viết: “Hỡi Ngọc! Tôi sẽ luôn là bạn.” Tôi ước tình bạn của chúng tôi có thể kéo dài mãi mãi.
Kể cho tôi nghe về người bạn thân nhất của bạn