
Kể cho tôi nghe về thú cưng yêu quý của bạn
Mỗi vật nuôi đều mang lại lợi ích thiết thực và niềm vui lớn cho cuộc sống con người. Khi tôi còn nhỏ, gia đình tôi có một con chó con. Tôi gọi anh ấy là Mila. Nó là con vật cưng thân thiết và tình cảm của tôi suốt thời thơ ấu.
Chú chó con Milo rất dễ thương với bộ lông màu nâu. Bộ lông của nó không ngừng mỏng đi, nhìn từ xa trông giống như bông gòn. Ba tôi bảo đó là con chó Lông Tơ Nhật Bản. Milo vừa lùn vừa béo nên khi chạy trông rất vụng về, buồn cười. Mỗi lần tôi xem anh ấy làm điều đó, tôi luôn thích thú phá lên cười, khiến anh ấy quay lại và nhìn bối rối.
Milo rất thông minh và nhanh nhẹn. Cha tôi khen anh ta là người khôn ngoan vì anh ta có hai huyền thoại về mình. Huyền thoại là phần còn lại của ngón chân cuối cùng đã biến mất, vẫn còn treo ở mu bàn chân. Bất kỳ con chó nào có huyền thoại đó đều rất thông minh. Tôi cũng không hiểu lắm, nhưng tôi vẫn tin đó là sự thật.
Milu và tôi chơi với nhau như những người bạn. Bất cứ khi nào tôi đi học về, tôi đi dạo với Milu. Anh ấy thích cá dĩa. Tôi thoải mái dùng hết sức ném chiếc đĩa bay xa cho Mila đuổi theo rồi nhặt lên. Milo không bao giờ bỏ cuộc, nó nhanh chóng chạy theo chiếc đĩa và nhanh chóng đuổi kịp, miệng ngậm chặt chiếc đĩa nhựa, đuôi cụp, chạy về phía tôi, hếch mõm như thách thức tôi ném tiếp. Những lúc như vậy, tôi luôn khen và gãi tai cho anh ấy, điều đó khiến anh ấy rất vui.
Milo cũng thích ăn đồ ngọt. Anh ấy thích nhất là kẹo sữa, mềm và dai. Chắc ngày xưa nó còn nhỏ tôi cho nó ăn kẹo nên nó cũng thích ăn đồ ngọt như tôi. Bố tôi thường bảo tôi cho Milo ăn ít đồ ngọt, sợ tôi ăn nhiều sẽ bị ốm.
Theo thời gian, Milo dần lớn lên, bộ lông cũng dài ra chứ không còn ngắn cũn và nhăn nheo nữa. Bộ lông mượt mà và đôi mắt đen tròn. Khi anh buồn, mắt em ươn ướt như vừa chạm vào anh. Những ngày thơ ấu đó, tôi và Milo đã trải qua biết bao kỷ niệm. Anh ấy luôn theo tôi không rời, bảo vệ tôi khỏi nguy hiểm. Nó giống như vệ sĩ của tôi vậy. Một lần tôi đang vui vẻ đội một chiếc mũ mới và đang đi dạo với Milo bên bờ sông thì một cơn gió thổi chiếc mũ xuống sông. Tôi bối rối đứng nhìn chiếc mũ, không biết phải làm sao. Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng “rầm”, nước bắn tung tóe. Hóa ra Milu đã dũng cảm nhảy xuống sông kéo mũ lên bờ cho tôi.
Anh ấy đã nhiều lần tham gia cùng tôi và Milo trong rất nhiều trò nghịch ngợm và ngu ngốc. Một lần, Milo và tôi kéo khăn trải bàn và làm đổ lọ hoa mẹ mới mua. Đó là cách tôi và Milu bị trừng phạt. Mẹ bắt tôi tưới cây trong một tuần, và Milo phải dọn dẹp tất cả đồ đạc trong nhà. Nó có vẻ biết lỗi, nó ngoan ngoãn nghe lời, nó không tỏ ra phản đối gì.
Vài năm sau, Milo dần già đi, đôi tai trở nên ù đi và đôi mắt trở nên mờ đục. Anh trở nên yếu đuối và không còn chơi với tôi được nữa. Vì ăn uống khó khăn nên Milo gầy đi rất nhiều và thường xuyên nằm im. Cô ấy thường làm đổ thức ăn trong khi ăn, điều này chưa bao giờ xảy ra trước đây. Bố mẹ cô bé đã đưa Mila đến bác sĩ thú y nhưng tình hình không được cải thiện.
Giờ đây, mỗi khi đi học về, tôi không còn thấy hình ảnh chú Milo chạy ra vẫy đuôi, ôm chầm lấy chú nữa. Giờ chỉ còn mình tôi đến chỗ anh nằm, tôi vuốt ve anh. Nó chỉ nằm im, mệt mỏi ngước nhìn. Trong những lúc như vậy tôi cảm thấy buồn và tôi thương Mila rất nhiều. Bố nói rằng đã đến lúc ông phải chết vì ông quá già. Nghe bố nói vậy, tôi vừa khóc vừa hét: “Hắn không chết, ta sẽ không để hắn chết. Không thể nói hắn đã chết.” Bố mẹ tôi chỉ nhìn tôi trong im lặng.
Nhưng tôi biết, anh sẽ chết. Rồi cái chết sẽ đến khi Milo yếu lòng. Biết được điều này, ngày nào anh cũng ngồi cạnh Milo, nựng nịu, dỗ nó ăn, kể cho Milo nghe chuyện về hai đứa trẻ nghịch ngợm trong quá khứ và những dự định tương lai của chúng. Milo nằm yên và lắng nghe, mắt cô ấy lim dim, nhưng cô ấy không ngủ. Đôi khi nó nấc lên vài bước rồi nằm im. Anh ấy rất cố gắng.
Rồi một sáng thức dậy, tôi không còn thấy Mila nằm ở chỗ quen thuộc nữa. Cha mẹ cho biết Milo đã trút hơi thở cuối cùng vào đêm qua. Cha mẹ anh đã đưa anh đi. Tôi đứng sững sờ, và nước mắt chảy dài trên mặt, họ đang gọi Mila trong tim tôi!
Tôi đã không nhân giống một con vật khác kể từ đó. Vì tôi biết rằng tạo hóa đã ban cho loài vật một cuộc đời ngắn ngủi, dù chúng có được nuôi nấng thì cũng sẽ sớm rời xa tôi. Mỗi khi nhìn ảnh Milu, tôi luôn nghĩ đến người bạn nhỏ đã sát cánh bên tôi suốt thời thơ ấu. Tôi hy vọng rằng khi bạn nuôi một con vật cưng thân yêu, bạn hãy nâng niu nó và đừng bao giờ đối xử bất công với nó vì nó luôn mang lại niềm vui cho cuộc sống của chúng ta.