
Kể về một người bạn thân mà em luôn nhớ.
Nhà Hùng ở cạnh nhà tôi, chúng tôi học cùng lớp nên lâu ngày rất thân. Dù ở nhà hay ở trường, chúng tôi đều gắn bó với nhau, cùng vui chơi, cùng học.
Người bạn tốt là người cho ta sự thấu hiểu, cảm thông, thấu hiểu, khiến ta vui vẻ và tốt đẹp hơn. Một người bạn tốt luôn ở bên ta, động viên, chia sẻ khi ta buồn hay thất vọng. Hùng đã mang đến cho tôi cả bầu trời ước mơ, thắp sáng niềm tin và hy vọng vào tâm hồn tôi, giúp tôi không ngừng tiến về phía trước.
Hai năm trước, gia đình Hùng từ quê lên TP. Bố mẹ Hùng mua lại căn nhà cũ của chú Tâm và sửa sang lại. Tôi không quan tâm nhiều đến hàng xóm mới vì có quá nhiều thay đổi, người dân thị trấn thường sợ những người nước ngoài mới. Nhưng với sự tự tin, Hùng lại gia nhập lớp tôi, và được cô giáo xếp cho ngồi cùng bàn với tôi. Tuy lạ, nhưng quen vì tôi đã gặp anh vài lần, khi gia đình Hùng chuyển đến. Hùng đang khiêng chiếc tủ nhỏ lên cầu thang, tôi đứng nhìn với ánh mắt cảnh giác.
Lúc Hùng mới vào lớp, tôi đã hợm hĩnh cười tinh quái hỏi: “Bạn có biết tôi không?” Hùng trố mắt nhìn tôi sửng sốt rồi bình thản trả lời “họ đã không” Tôi bàng hoàng, mặt tối sầm vì tức giận. Tôi giận quá, ngồi im cả buổi, không thèm hỏi thêm câu nào. Hùng cũng ngồi im, trong lòng có vẻ căng thẳng lắm. Có lẽ một phần do tôi chưa quen với lớp mới, một phần do sự ghẻ lạnh của tôi với Hùng lúc đó.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mùa hoa nở rồi tàn, tôi và Hùng thân nhau từ lúc nào không ai hay biết. Tôi không tiếp tục căng thẳng với Hùng vì ngoại hình khác lạ của Hùng và dần dần Hùng cũng bớt hách dịch với tôi hơn. Chúng tôi nói chuyện cùng nhau, chúng tôi học cùng nhau. Hùng là một học sinh giỏi. Bài toán nào nó cũng giải được, bài văn nào nó cũng làm được. Cô giáo đã khen ngợi cậu ấy nhiều lần trước lớp. Có gì không hiểu thì hỏi anh Hùng, anh chỉ dạy nhiệt tình. Để tỏ lòng biết ơn, tôi đưa cho Hùng một cây kẹo mút thơm ngon, Hùng vui vẻ nhận lấy, gật đầu cảm ơn và nở nụ cười rạng rỡ trên môi.
Kể từ ngày kết bạn mới, tôi đã học tập chăm chỉ và tiến bộ rất nhiều. Tôi không còn hứng thú chơi game hay xem TV nữa, tôi chỉ tập trung vào việc học. Bố mẹ tôi rất hài lòng với tôi.
Tôi đã nghĩ rằng Hùng sẽ đồng hành cùng tôi trên con đường học tập lâu dài và không gì có thể chia cắt tình bạn của chúng tôi. Thật bất ngờ, một buổi chiều Hùng đến nhà tôi cho biết gia đình anh sắp sang Mỹ định cư. Tôi đứng thẫn thờ, nước mắt chợt tuôn rơi, nghẹn ngào tự hỏi: “Thật sự?”. Hùng không nói gì chỉ gật đầu rồi lặng lẽ đi về.
Một tuần sau, gia đình Hùng lên máy bay. Khi ra về, anh còn tặng em một hộp bút màu, một con búp bê gỗ và hứa sẽ quay lại với em khi có dịp. Anh cũng không quên chúc tôi thành công trong học tập. Chuyến bay đó đã đưa người bạn thân nhất của tôi ra đi mãi mãi.
Cảm ơn Hùng, cảm ơn người bạn tốt của tôi. Dù chúng ta không còn được chơi và học cùng nhau nhưng những gì cô đã làm, những năm tháng học cùng cô sẽ mãi là động lực giúp em vững bước trong tương lai.
Kể cho tôi nghe về người bạn thân nhất của bạn