
Những cách cảm nhận mới, những khám phá độc đáo về không gian địa lý đất nước trong mối quan hệ với con người.
bài ca học đường Con đường khát vọng là tác phẩm tiêu biểu của Nguyễn Khoa Điềm và cũng là tác phẩm tiêu biểu của thơ ca Việt Nam thời kỳ kháng chiến chống Mỹ cứu nước. Thông qua lối đi Quốc gia Ở chương V của sử thi, Nguyễn Khoa Điềm đã có những cách cảm nhận mới, những khám phá độc đáo về không gian địa lý Trái đất trong mối quan hệ với con người.
1. Chất liệu văn học dân gian:
Bài thơ quan sát không gian địa lý đất nước qua các di tích lịch sử văn hóa như Đền Hùng, núi Vọng Phu… các địa danh như làng Gióng, sông Cửu Long…, các danh lam thắng cảnh như hòn Trống Mái, núi Non Nghiên… hay đơn giản là những cánh đồng, sông núi… bình dị trên khắp mọi miền đất nước…
Điều đáng nói là tất cả các địa danh đều xuất hiện thông qua một truyện cổ dân gian nào đó như truyền thuyết núi Vọng Phu, truyền thuyết Thánh Gióng – những câu chuyện gắn liền với các truyền thuyết, huyền thoại hoặc sự thật về con người trong lịch sử của một số thời đại. một nghìn năm. Chính con người đã biến những danh lam thắng cảnh bình dị của đất nước thành những danh lam thắng cảnh, di tích lịch sử văn hóa vừa thiêng liêng, thân thương, vừa gần gũi trong tâm thức người Việt Nam bởi nó gắn bó với cuộc sống của người dân. qua tâm hồn nhân dân, được phản ánh qua lịch sử dân tộc. Đời sống nhân dân trong quá trình lịch sử dân tộc phù hợp với thế núi sông đã trở thành chất liệu giàu cảm xúc cho các truyện thần thoại, cổ tích, truyền thuyết trong dân gian.
Chọn trong những chất liệu nghệ thuật văn hóa dân gian tiêu biểu. Nguyễn Khoa Điềm giúp người đọc xúc động và thấu hiểu sâu sắc nỗi đau cuộc đời, thân phận, vẻ đẹp tâm hồn, tính cách con người Việt Nam: huyền thoại Hòn Vọng Phu không chỉ gây buồn trước cảnh chết chóc. phản bác, mỏi mòn chờ đợi chiến tranh nhưng cũng là lời ca ngợi cho lòng chung thủy của những người phụ nữ nhớ chồng; Cách người dân gọi hòn Trống Mái qua con mắt của các nhà thơ hiện đại đã trở thành biểu tượng cho vẻ đẹp của sự sinh sôi nảy nở, cho tình yêu vĩnh cửu của đôi lứa; Những ngọn đồi thấp bao quanh núi Hi Cương, nơi có đền thờ các vua Hùng, dưới góc nhìn của người dân, đã trở thành bằng chứng của chín mươi chín con voi quy tụ về chầu, trở thành biểu tượng cho sự đồng thuận chung chí hướng của nhân dân. về một quốc gia duy nhất; Tên núi Bút Non Nghiên gợi lên hình ảnh một đất nước ngàn năm văn hiến, có truyền thống hiếu học lâu đời, là hình ảnh của đất nước. “Kiếm sau lưng, tay mềm cầm bút…” (Huệ Căn).
Những câu chuyện về sự tích núi Vọng Phu, sự tích Thánh Gióng, đất tổ Hùng Vương; Những cách nhìn hình sông núi để đặt tên như hòn Trống Mái, núi Ali Non Nghiên, v.v. tất nhiên chỉ là những hư cấu nghệ thuật, những liên tưởng hoặc sâu sắc, hoặc ngây thơ và thú vị để giải thích. Hình thế sông núi đồng thời phản ánh chân thực, cảm động hoàn cảnh, thân phận, khát vọng, ước mơ và đặc biệt là vẻ đẹp trong tâm hồn, cốt cách của con người Việt Nam mấy nghìn năm qua. Trí tuệ dân gian đã giải thích các dạng sông núi tồn tại trong không gian trái đất bằng một hình thức nghệ thuật hư cấu giàu trí tưởng tượng, đồng thời phản ánh nỗi đau và vẻ đẹp hiện thực trong cuộc sống của nhân dân.
2. Đoạn thơ mở đầu bằng những truyền thuyết của văn hóa nhân loại, nhưng bay bổng vào thế giới ấy nhờ cái nhìn mới mẻ, độc đáo của lối tư duy hiện đại.
Trong đoạn thơ, các cụm động từ góp đất…góp đất…góp đất…góp non sông…góp Hạ Long…góp tên họ…Và chủ ngữ của các cụm động từ này đóng góp là những người phụ nữ nhớ chồng., một cặp đôi yêu nhau, một sinh viên nghèo, và những người như thế nào… tất cả đều vô danh, họ là những người đã âm thầm, bền bỉ và kiên cường tạo ra Trái đất trong nhiều năm. tên, là in đậm hình bóng quê hương.
Vậy nên, nếu như tác giả dân gian xưa dùng thần thoại, truyền thuyết để giải thích hình thế sông núi, qua đó gửi gắm ước mơ, thương xót số phận, ca ngợi phẩm chất cao quý của con người, thì Nguyễn Khoa Điềm, tuy vẫn đưa hình thế đất vào một trí tưởng tượng Trong thế giới văn học dân gian, các nhà thơ hiện đại không dừng lại ở việc lý giải núi sông mà mang đến một cách nhìn mới về núi sông. Núi Vọng Phu, hòn Trống Mái hay núi Bút không còn là những cảnh thiên nhiên thuần khiết, không chỉ được nhìn qua những ưu phiền, tình cảm hay phẩm chất của con người, mà còn là linh hồn, máu thịt của con người, là chứng tích thiêng liêng, tình cảm của con người. góp phần dựng nước.
Với cảm giác như vậy, mỗi ngọn núi, dòng sông, cánh đồng, gò đống, mỗi danh lam thắng cảnh ở khắp mọi phương trời không còn vô tri vô giác, như có hồn, như có tâm trạng, gợi lên một bức tranh. tâm nguyện, cách sống của tổ tiên; Tất cả đều trở thành những ký ức đẹp đẽ, vĩnh hằng về tâm hồn, tính cách và số phận của Người.
Diện mạo mới và sắc thái dân gian đã giúp nhà thơ khẳng định, ngợi ca công lao của người dân đối với quê hương. Sự đóng góp to lớn vô tận của nhân dân được thể hiện qua những dòng thơ sâu lắng, giàu cảm xúc:
Đất nước ơi, sau bốn nghìn năm tôi có thể nhìn thấy nó ở khắp mọi nơi
Những cuộc đời đã biến núi sông của chúng ta…
Nếu bốn nghìn năm là một chặng đường dài của lịch sử dựng nước và giữ nước của dân tộc, thì trong một câu nói, đi đâu ta cũng bắt gặp hình ảnh của những khoảng không bao la của Trái đất; Lặng lẽ bền bỉ cùng dòng thời gian, trung thành và kiên cường trong không gian ấy chính là lẽ sống của con người. Điệp ngữ không chỉ gợi sự đóng góp to lớn mồ hôi, xương máu của nhân dân trong công cuộc xây dựng và bảo vệ Tổ quốc, mà còn khẳng định, ngợi ca sức mạnh kì diệu, hiện thân kì diệu của những con người vô danh, lặng lẽ một nắng hai sương trong thời bình, kiên trung trồng tre đánh giặc trong chiến tranh, nhân từ, nghĩa tình giữa đời thường… để làm nên sông núi nước ta.
Tư tưởng về Đất nước của Nhân dân lần đầu tiên được thể hiện trên bình diện không gian, khi chính Nhân dân, vĩ đại và thầm lặng, với tình yêu và nỗi đau, với lòng can đảm hoặc sự kiên nhẫn siêng năng, sống cuộc sống của mình và với lối suy nghĩ nhân hậu và trung thành, với những giấc mơ đẹp đẽ và những điều ước giản dị, anh ấy đã truyền sự sống vào những hình dạng của sông và núi, khiến Trái đất trở nên vĩnh cửu.