
Phân tích 7 dòng cuối bài thơ Bên kia sông Duẩnanh từ Hoàng Cầm
Hoàng Cầm viết ca khúc “Bên kia sông Đuống” vào một đêm tháng 4 năm 1948 tại chiến khu Việt Bắc. Nghẹn ngào khi nghe tin quê hương bị giặc chiếm và tàn phá, dưới ánh đèn dầu lịch sử, trong tiếng súng âm vang, ông viết hoài, đến khi gà gáy sáng ông mới hoàn thành bài thơ. Thơ chan chứa tình yêu quê hương, đất là tâm hồn dạt dào. Nỗi nhớ nhung, tự hào về quê hương, quê hương, xót xa, căm hờn, tiếc nuối… một quê hương bị quân thù giày xéo là cảm xúc chủ đạo của bài hát này. 7 câu thơ cuối bài
Trong khung cảnh buổi chợ chiều dường như vắng vẻ, không còn hình ảnh người mẹ yếu ớt, cô đơn:
Tôi chưa bán một xu nào
Mẹ già lại gánh thương
Bước cao bước thấp trên bờ tre
Cò trắng đang bay
Lượn qua sông Đuống ở đâu?
Mẹ tôi đói và buồn
Đường trơn, mưa tạnh, mái nhà xám
Đây là những bài thơ giàu hình thức toàn đoạn, gây ấn tượng mạnh cho người đọc. Đầu tiên là hình ảnh người mẹ già gánh chiếc kèn về nhà khi chưa bán được một xu. Xung quanh cô không có ai, nhưng con đường dường như dài thêm: Những bậc thang cao thấp bên bờ tre. Chợt hình ảnh con cò hiện ra:
Cò trắng đang bay
Lượn qua sông Đuống ở đâu?
Nhưng đây là hình ảnh kỳ lạ nhất của một con cò từ trước đến nay. Con cò trắng tượng trưng cho người phụ nữ Việt Nam làm việc khuya không ai biết:
Con cò đi hứng mưa
Trong bóng tối, ai trở về với gia đình?
Một con cò bơi bên sông
Chị gánh cơm đỡ chồng khóc
Cũng không phải là một con cò thanh tao, dịu dàng, bình dị trong cảnh thanh bình:
Một con cò bay quanh
Bay từ cổng, bay vào cánh đồng
Roda lần đầu tiên bước vào văn chương với một vẻ hoang mang và sợ hãi:
Cò trắng đang bay
Lượn qua sông Đuống ở đâu?
Ngay cả con cò nhỏ cũng là nạn nhân của kẻ thù. Những rẫy mía cùng nương dâu, nương khoai không còn là đất sống của chị. Hình ảnh cánh cò bay sâu thêm nỗi cô đơn, lẻ loi của người mẹ làng:
Mẹ tôi đói và buồn
Đường trơn, mưa tạnh, mái nhà xám
Đau khổ về vật chất (đói) có liên quan đến đau khổ về tinh thần (sầu não). Nhịp câu 2/2 của bài hát gợi lên gánh nặng chất chồng lên đôi vai người mẹ. Phần còn lại của buổi chiều ảm đạm với hình ảnh người mẹ già tóc bạc phơ. Bài ca dao chỉ diễn tả, nhưng cảm xúc câm nín, đau đớn.
Kinh Bắc – quê hương văn hiến trữ tình đã nuôi dưỡng hồn thơ Hoàng Cầm chan chứa tình mẫu tử, tình yêu đôi lứa và tình người. Có thể nói, văn hóa Kinh Bắc giống như cánh diều bay trên trời và thổi tiếng sáo hoài cổ, mà chính thi nhân là người cầm dây. Để từ đó dệt nên điệu trữ tình, mượt mà, đầy quyến rũ từ sâu thẳm trái tim. Bài “Bên kia sông Đuống” đã khiến Hoàng Cầm nhận ra một điều quan trọng: Kinh Bắc quê hương là những gì đẹp nhất mà tạo hóa đã ban tặng cho ông, là “thiên mệnh” của đời ông.
Đề bài: Phân tích 10 dòng đầu bài thơ Bên kia sông Đuống của Hoàng Cầm