
Phân tích bài thơ Huy Cận Tràng Giang (Từ góc nhìn thi pháp)
Tràng Giang là nỗi buồn nhân bản tuyệt vời với ý thức cá nhân rất cao của thơ Mới. Nét độc đáo tạo nên sức hấp dẫn đặc biệt của Tràng Giang là sự kết hợp tinh tế, tự nhiên giữa các trình tự không gian và sự hài hòa tinh tế giữa các nội dung của không gian.
Đầu tiên là sự kết hợp giữa không gian cổ kính, không gian của Đường Thì với không gian hiện đại. Không gian Đường Thi với những chi tiết tượng trưng, độc đáo thường xuất hiện trong thơ Đường của Huy Cận qua sự bồi đắp, tái tạo. Huy Cận nhớ lại không gian và cảm xúc trong thơ Thôi Hiệu: “Jen là ba chán nản sử dụng căng trên” (Trên sông khói sóng buồn ai ơi), hình là “Tái xuất hiện của hệ thống động đất” (Mặt đất mây và cổng xa) trong Cảm hứng của Đỗ Phủ…
Với cách diễn đạt như vậy, tác giả Tràng Giang thể hiện phong cách trữ tình gián tiếp là chủ yếu trong thơ cổ. Không gian hiện đại là một diện mạo mới trong việc xây dựng hình ảnh: “Củi cành khô xếp thành mấy hàng”Và “Mặt trời đã lặn và bầu trời sâu thẳm”. Cấu trúc không gian hài hòa giữa lớn và nhỏ, rộng vô biên và sâu với cụ thể nhất định: Trên nền sông (sông dài sông rộng không tận cùng), trùng điệp nỗi buồn không giới hạn là con thuyền nhỏ mong manh; Gỗ làm củi, một cành khô, mấy câu thơ, một chút thơ, một cơn gió hiu quạnh. Trên nền không gian bao la và sâu thẳm đến khó cưỡng là hình ảnh một chú chim mỏng manh với đôi cánh nhỏ bé.
Một khía cạnh khác là mối quan hệ giữa con người với vũ trụ, thiên nhiên trong sự kết hợp giữa khối và đường nét của hình ảnh. Không gian được nhìn theo hai chiều là chiều cao và chiều rộng, một cách cảm nhận mới tạo nên một sắc thái sâu thẳm trong chiều cao của vũ trụ: sâu vô cùng. Và con người cô đơn, buồn bã – nhân vật trữ tình – và những vật nhỏ bé nằm ở điểm giao thoa của hai chiều kích đó. Trong mọi không gian, dung lượng, hình ảnh thuộc vũ trụ, tính chất bao trùm; Không thấy xuất hiện bóng dáng con người, ngoại trừ hình ảnh những thứ liên quan đến con người là hình ảnh con thuyền.
Vì vậy tuyệt đối không có hình ảnh con người trực tiếp xuất hiện. Con người – với tư cách là nhân vật trữ tình thể hiện mình trong bức tranh bằng ánh mắt và cảm xúc của mình, là một con người cô đơn, buồn bã, khao khát được đồng cảm với đồng loại trong sự tìm kiếm, khát khao nhưng không được toại nguyện. Vì vậy, nó trống rỗng và cô đơn hơn. Một dư âm mang hơi hướng con người dội về một làng xa, từ một phiên chợ chiều đã khuất, hư, mất; Ngay cả nhân vật trữ tình cũng đi tìm những thứ mà con người đã tạo ra, nơi còn lưu giữ hơi ấm tình người, nhưng chúng lại không tồn tại: họ không tìm kiếm dù chỉ một chút thân tình. Bản thân cấu trúc không gian ấy đã hàm chứa nội dung, tư tưởng, cảm xúc: Hồn thơ u uất, cô đơn, buồn bã trước vũ trụ, non sông vô tận, bến bờ vô tận nhưng lại thiếu hơi người, hơi ấm tình người.
Mặt khác, tương thích với cách nhìn và cách xây dựng không gian nghệ thuật như vậy, giọng điệu, ngôn từ của Trường Giang cũng thể hiện thẩm mỹ, suy nghĩ của một tâm hồn nhạy cảm, dịu dàng mang sắc thái cô đơn. , buồn.
Âm điệu của bài hát là giọng điệu chậm rãi, u sầu của một tâm hồn đã trưởng thành qua mấy mùa buồn (Buồn thiu – Huy Cận). Nhịp điệu của bài hát chủ yếu là 4/3, trừ hai câu thơ chênh 2/5 (Chênh vênh không đò qua và Không hỏi chút thân tình) tạo cảm giác đều đặn, chậm rãi và buồn man mác. , không có sự thay đổi trong vũ trụ và thiên nhiên trống rỗng, lạnh lẽo, buồn bã.
Ngôn ngữ thơ của bài thơ nổi bật với những đặc điểm tiêu biểu: Thứ nhất, tuy Tràng và Trường đều có nghĩa là vốn từ dài, giang là sông nhưng ý nghĩa biểu đạt và thẩm mĩ không hoàn toàn giống Trường Giang. con sông. Sự khác nhau giữa Tràng Giang và Trường Giang ở chỗ: Tràng Giang là sông dài, nhưng cũng là sông lớn, cảm giác về Tràng Giang là một con sông dài, rộng, mênh mông không có bờ; nó gợi cảm giác choáng ngợp cho người tiếp nhận và người đứng trước dòng sông cảm thấy mình nhỏ bé, lẻ loi và lẻ loi. Đặc điểm đó một phần là do sự khác biệt trong âm thanh của tràng hoa liên quan đến từ trường. Về cấu trúc ngữ âm, sự khác biệt giữa nguyên âm chính [a] trong từ co tôi [w ] trong từ trường là: [a] thuộc về nguyên âm mở rộng, tôi [w ]
thuộc về một âm đôi với một lỗ mở hơi rộng.
Thứ hai, hệ thống âm tiết trong bài thơ có số lượng nhiều và được sử dụng với hiệu quả biểu đạt cao: ám chỉ, song song, lơ lửng, uể oải, choáng ngợp, đồ sộ, trầm lắng, nhấp nhô. Về cơ bản, những từ này vừa diễn tả đặc điểm của sự vật với tư cách là đối tượng thẩm mỹ, vừa bộc lộ cảm xúc, tâm trạng buồn bã, cô đơn, bơ vơ của chủ thể trữ tình. Trong đó, từ nhớp nhúa (đôi khi được hiểu và in là luộm thuộm) là từ gợi tả cảm giác nhớ nhà của nhân vật trữ tình trước non nước, sông nước nhưng đồng thời cũng gợi hình ảnh. nước, tức là có cả tấm lòng và sóng nước.
Thứ ba, cách nói mới đạt được hiệu quả nhận thức và thẩm mỹ mới. Trong đoạn thơ mấy dòng, tác giả dùng đảo ngữ. Theo cách nói thông thường của ngữ pháp chuẩn, nó là cành khô (trong cụm danh từ, số từ đóng vai trò phụ đứng trước danh từ trung tâm). Nhưng ở đoạn thơ trên, tác giả đảo ngược, đặt từ củi lên trước nhằm nhấn mạnh đối tượng miêu tả chứ không phải số lượng của đối tượng. Bởi vậy, trong khuôn khổ bài thơ, người đọc có quyền nghĩ về số phận của những mảnh đời cô đơn, đau khổ, trôi dạt và không làm chủ được thân phận của mình trong cuộc đời bộn bề, rối ren ấy.
Mặt khác, từ quan sát và trực giác, tác giả có cách kể mới tạo nên hiệu quả thẩm mỹ mới, nổi bật và sinh động: Mặt trời đã lặn, trời thăm thẳm. Sự kết hợp giữa cao sâu cũng có thể nói lên độ cao của trời (đỉnh), đồng thời diễn tả cảm giác choáng ngợp của chủ thể trước vũ trụ (sâu), bởi nếu nói theo cách thông thường là cao thì hiển nhiên là cao. hình ảnh đứng bên ngoài vật thể (cây cao, nhà cao…); trong khi đề cập đến phía dưới, bộ mô tả đứng trong đối tượng, trên bề mặt chân của đối tượng.
Tóm lại, sức hấp dẫn đặc biệt của thơ Tràng Giang chính là sự gặp gỡ giữa vẻ đẹp của một hồn thơ tinh tế, nhạy cảm về thân phận con người với vũ trụ tự nhiên được thể hiện qua hình tượng và miêu tả. hình ảnh, sự vật, đất, trời, nước, con người từ vẻ đẹp của không gian nghệ thuật, ngôn từ nghệ thuật được sáng tạo mới lạ, đầy màu sắc và độc đáo.