
Phân tích Chí Phèo để chứng minh luận điểm: “Văn chương tiêu biểu như một danh nhân ngoại quốc” (Belinsky)
Văn học phản ánh cuộc sống bằng hình ảnh. Nói đến hình tượng là nói đến đặc điểm của văn học chứ chưa nói đến chất lượng của hình tượng đó. Tác phẩm nào cũng có tính hình tượng, bởi nó là kết quả tất yếu của sự phản ánh văn học. Nhưng không phải tác phẩm hình tượng văn học nào cũng đạt được chất lượng như nhau. Đại diện nghệ thuật là một thuật ngữ được sử dụng để mô tả chất lượng của một hình ảnh
1. Giải thích ý kiến:
+ “Ngoại ngữ”: là một đặc điểm riêng, một đặc điểm riêng, một đặc điểm riêng mà chỉ cần nhìn vào là có thể phân biệt được với các nhân vật khác.
+ “Người lạ” mà là “người quen” là do những nét chung, những nét phổ quát của nghệ thuật tiêu biểu. Điểm chung đó giúp chúng ta nhận ra một kiểu người, một giai cấp, tầng lớp, dân tộc với những đặc điểm, phẩm chất cụ thể.
– Nghĩa của câu: Đây là nét về nhân vật điển hình: nhân vật có cái chung (phổ biến, chung chung, thống nhất) có ý nghĩa thẩm mỹ, xác định nhân vật đó thuộc tầng lớp nào. bất kỳ phong cách sống cụ thể nào, thậm chí là điển hình của bất kỳ dân tộc nào trong một hoàn cảnh lịch sử cụ thể, và tính cá nhân là phẩm chất độc đáo, đặc biệt mà chỉ tính cách đó mới có. Nó được thể hiện qua hình thức, lời nói, tính cách, số phận, qua mối quan hệ với các nhân vật khác.
2. Ý kiến thảo luận:
Nghệ thuật là hình ảnh chủ quan của hiện thực khách quan. Bước vào tác phẩm, hiện thực ấy được thấm đẫm sức sáng tạo, qua lăng kính chủ quan của người nghệ sĩ. Vì vậy, do yêu cầu về tính cá thể của phong cách riêng, mỗi loại hình nghệ thuật phải thể hiện nét độc đáo, mới lạ của mình, từ nội dung đến hình thức, để phân biệt với các hình tượng khác.
– Sự sáng tạo của người nghệ sĩ là vô cùng quan trọng, nhưng hình tượng nghệ thuật do người nghệ sĩ tạo ra không chỉ cho riêng mình, mà còn cho người khác. Như vậy, nghệ thuật tiêu biểu phải luôn có tính khái quát cao, nó phải phản ánh được đặc điểm, tâm lý, tính cách, tư tưởng, nguyện vọng của một tầng lớp, giai cấp hay một loại người trong xã hội. Nghệ thuật tiêu biểu là “sự quen biết”, khi mỗi người có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình trong đó.
– Nghệ thuật tiêu biểu phải kết hợp hài hoà giữa cái chung và cái riêng, cái cụ thể và cái chung, cái riêng và cái phổ quát. Nếu chỉ chú ý đến những cái chung chung thì bức tranh mất đi tính sinh động, cụ thể, làm tiêu tan cá tính sáng tạo của nhà văn, xóa đi phong cách độc đáo của nhà văn. Ngược lại, nếu chỉ chú ý đến tính cá biệt thì bức tranh sẽ trở nên xa lạ, mất đi tính phổ quát, bức tranh thiếu sức truyền cảm, không tạo được sự đồng điệu, đồng cảm nơi người đọc.
3. Biểu cảm qua truyện ngắn Chí Phèo.
Một. Chí Phèo là một hiện tượng xã hội tái diễn trong đời sống làng quê trước Cách mạng tháng Tám năm 1945.
+ Hiện tượng Chí Phèo có tính quy luật. Đó là việc người nông dân bị xô đẩy, bị tha hóa: Năm Thọ, Bình Chức, Chí Phèo. Khi Chí Phèo chết, Thị Nở vội nhìn vào bụng mình… như tiên đoán đứa con Chí Phèo sẽ ra đời để nối nghiệp cha.
+ Kẻ mạnh và kẻ ác sinh ra “búp bê” và biến chúng thành công cụ hữu ích. Nhưng “có áp bức thì sẽ có đấu tranh”, sự phản kháng của Chí Phèo cũng không nằm ngoài quy luật đó.
+ Chỉ khi không có cách mạng thì mọi vấn đề mới không được giải quyết triệt để “tre già măng mọc”
b. Chí Phèo nổi lên như một con người độc đáo, cụ thể không giống ai
– Cuộc đời của Chí Phì khác với mọi nhân vật nông dân khác trong giai đoạn 1930-1945.
– Xuất thân độc đáo: Mới sinh ra đã bị tước quyền làm người…
– Sự tha hoá của Chí Phèo không giống các nhân vật khác (Bình Sang, Năm Thọ). Sự xa lánh của Chí Phèo được đẩy lên đến cực điểm, cao trào
+ Ngoại hình độc đáo
+ Lời nguyền độc đáo
+ Nhân loại xa lánh
– Sự hồi sinh độc đáo: Tình yêu của một kẻ ức hiếp và một người đàn bà điên khiến Chí Phèo trở nên “rất người” (biết khóc, biết cười, ăn năn, lo lắng, bấp bênh, hy vọng, ước ao, muốn hạnh phúc, muốn làm người lương thiện).
– Bị từ chối, Chi lại rơi vào tuyệt vọng. Chí uống rượu, ôm mặt khóc trong đau đớn, uất ức…
– Cái chết của Chí cũng khác: Chí giết kẻ thù thực sự của mình là Bá Kiến và tự kết liễu đời mình. Hành động này là một phản ứng tiêu cực nhưng lại rất phù hợp với hoàn cảnh của Chí, đồng thời bộc lộ bản chất con người vẫn ngời sáng trong con quỷ “Chí Phèo”…
c. Đặc điểm nghệ thuật
– Khắc họa thành công nội tâm nhân vật.
– Xây dựng nhân vật sinh động, chân thực như bước ra từ trang sách bước ra cuộc sống đời thường.
– Ngôn ngữ tự nhiên sinh động; giọng điệu linh hoạt…
4. Đánh giá và mở rộng:
– Đó là nhận định đúng vì đã chỉ ra những nét riêng, độc đáo của các nhân vật điển hình
– Đây cũng là một gợi ý cho người đọc về cách đánh giá, nhận diện nhân vật điển hình trong tác phẩm. Qua đó có thể thấy được tài năng, tâm huyết và tính nhân văn của nhà văn trong sáng tạo nghệ thuật.
thẩm quyền giải quyết: