
Phân tích nghệ thuật miêu tả con gà trống trong đoạn trích “Tức nước vỡ bờ”.
Ngô Tất Tố rất thành công trong nghệ thuật dựng hình hình con gà trống. Nhà văn đã kết hợp những chi tiết tiêu biểu của cử chỉ với lời nói và hành động, tạo nên một bức tranh sinh động, đa chiều. Nghệ thuật tự sự kết hợp miêu tả và biểu cảm làm cho bài viết kém hấp dẫn. Thái độ của bà Dậu đối với bọn cai lệ và các thành viên trong gia đình Lý Trưởng, từ nhún nhường, khẩn thiết đến kiên quyết, quyết liệt, cho thấy rõ một sức phản kháng tiềm tàng mạnh mẽ. Nghệ thuật đối lập, tương phản được vận dụng triệt để trong việc miêu tả hình tượng chú gà trống với người cai lệ và những người thân trong gia đình.
Giọng kể có lúc thản nhiên, chậm rãi, có lúc vội vàng, gấp gáp, rất phù hợp với các sự kiện. Đặc biệt là đoạn miêu tả hành động của chị Dậu khi chống trả quyết liệt Cai Lệ và nhà Lý trưởng khi chúng xông vào nhà anh Dậu một cách thô bạo. Nhà phê bình Vũ Ngọc Phan nhận xét: “Phần đấu tranh với kẻ thống trị là thông minh”.
Với những nét nghệ thuật đó, nhà văn đã tạo nên một nhân vật chị Dậu đậm chất tiểu sử, chân thực, sinh động và truyền cảm. Tính cách gà trống dường như phù hợp với diễn biến tâm lí sinh động. Chị Dậu giản dị, hiền lành, vị tha, giàu tình thương, khiêm tốn, nhẫn nhục chịu đựng nhưng không hề nhu nhược, chỉ biết sợ hãi mà vẫn có sức sống mãnh liệt, tinh thần kháng chiến tiềm tàng.
Từ hình ảnh chị Dậu, ta liên tưởng đến những người nông dân trước Cách mạng tháng Tám: tự ti, nhẫn nhục, an phận trước cảnh bị áp bức lâu dài. Nhưng họ sẽ vùng lên đấu tranh quyết liệt khi bị áp bức, bóc lột.
Bà Dậu phản kháng còn tự phát, đơn lẻ, chưa có kết quả (chỉ một lúc sau cả nhà bà bị trói và giải ra tòa) tức là bà vẫn bị bế tắc, nhưng bà có thể tin được khi ánh sáng cách mạng đến. cô ấy tỏa sáng, cô ấy sẽ đi đầu trong trận chiến. Với ý nghĩa này, Nguyễn Tuân viết: “Tôi nhớ có lần, tôi gặp bà Đào trong một đám phá kho thóc của Nhật hồi cướp phủ huyện trong tổng khởi nghĩa”.
Vì vậy, từ hình ảnh “Con cò lặn lội bờ sông. Chị gánh cơm làm chồng khóc” và từ hình ảnh người phụ nữ trong thơ cổ đến hình ảnh con gà trống trong “Tắt đèn” ta thấy chân dung người phụ nữ Việt Nam trong văn học đã có một bước phát triển mới cả về tâm hồn và tính cách.