
Phân tích nghệ thuật tạo không khí cổ kính trong tác phẩm Chữ người tử tù
Chi tiết cảnh vật, con người của một thời âm thanh. Dùng một chuỗi từ Hán Việt rất đắt như: tờ đàm, thầy bát, thầy tái thơ, quản ngục, Thiên Lương, bản án, pháp trường, bình tứ tuyệt, tranh tường trung đại, đình đám… tạo nên màu sắc lịch sử, cổ kính, bi tráng.
Sử dụng triệt để thủ pháp tương phản để khắc họa nhân vật theo phong cách lãng mạntrong đó nhấn mạnh rõ ràng cái đẹp và cái xấu, cái thiện và cái ác, lý tưởng và hiện thực.
Cảnh nói lời nghiêm túc là cảnh rực rỡ nhất trong tác phẩm. Nó vừa thiêng liêng vừa tràn đầy vẻ đẹp hào quang. Vẻ đẹp toát lên từ phẩm chất, dũng khí và nhân cách của các nhân vật, đặc biệt từ vẻ đẹp, vẻ đẹp của những lời kết án tử hình Huấn Cao đã tạo nên chất thơ huyền diệu của tác phẩm.
Từ tù nhân trở thành một bài hát của cái đẹp, về những con người tài năng sống đẹp và tạo ra cái đẹp; là bài ca về nuôi dưỡng cái đẹp, cái tài; Bài thơ nói về cuộc gặp gỡ giữa trái tim yêu cái đẹp với nhân cách cao đẹp và tấm lòng bao dung. theo cách đó, Tác phẩm thể hiện quan điểm thẩm mĩ của Nguyễn Tuân: Nghệ thuật là biểu hiện của cái đẹp, mà cái đẹp phải gắn liền với cái thiện. Một nhân vật xấu sẽ không bao giờ thưởng thức cái đẹp. Lời khuyên của Huấn Cao với viên cai ngục ở cuối truyện hàm ý: cái đẹp có thể nảy sinh từ cõi chết nhưng không thể sống chung với cái ác, con người chỉ xứng đáng được hưởng cái đẹp khi biết gìn giữ của ăn của để. .
Cái đẹp có sức mạnh hóa thân cho cái ác, cái ác là bất diệt. Lời Huấn Cao trong tù và thái độ của quản ngục khi “phát hiện” Huấn Cao chứng tỏ cái đẹp đã chiến thắng. Nhà tù bẩn thỉu – nơi cái ác trú ngụ lại là nơi cái đẹp được sinh thành và thăng hoa. Những người bị kết án tử hình nhập vào trường sinh bất tử. Dẫu rằng ngày mai Huấn Cao sẽ phải về kinh để lãnh án chém, nhưng những gì Huấn Cao để lại vẫn còn mãi. Bằng cách này, vẻ đẹp trở nên bất tử.
Ca ngợi chữ người tử tù, ngợi ca và luyến tiếc thú vui văn hóa truyền thống của dân tộc đang tàn lụi dần trong xã hội thuộc địa, truyện là một áng văn yêu nước, mang đậm tinh thần dân tộc. Lòng yêu nước thầm kín nhưng chân thành còn được thể hiện ở nhân vật Huấn Cao. Nhân vật này một phần được xây dựng bởi nguyên mẫu ngoài đời thực là Cao Bá Quát (một nhà Nho văn võ song toàn, tài hoa được người đời khen ngợi, Siêu thần Quát hay Văn như Siêu Quát không có tiền Hán học; họ có tài năng nhưng họ cũng có một nhân cách cao đẹp được nhắc đến qua câu nói nổi tiếng: Nhất Sinh Đệ Thủ Bái Mai Hoa). Với nhân vật Huấn Cao, nhà văn kín đáo bày tỏ lòng ngưỡng mộ, ngợi ca những người anh hùng đã xả thân vì nước, vì dân, nhưng hoàn cảnh thời bấy giờ không cho phép tác giả công khai ca ngợi mình.