
Đánh thức mọi người trong bài hát “ánh trăng” của Nguyễn Duy.
Sai lầm là điều không thể tránh khỏi trong đời người. Không ai sống mà không mắc sai lầm. Ai phạm tội sẽ bị khinh bỉ. Tuy nhiên, nếu bạn biết thức tỉnh và sửa chữa sai lầm đó, mọi người sẽ tôn trọng bạn. hết bài hát”ánh trăng”, nhà thơ Nguyễn Duy đã đánh thức tâm hồn người đọc bằng một chất nhân văn “tuyệt vời”:
“Trăng cứ tròn vành vạnh”
Kể cho tôi nghe về một người ngẫu nhiên
Ánh trăng im lặng
Đủ để làm tôi giật mình.”
Bài thơ là câu chuyện về người lính và vầng trăng. Tuổi thơ của người lính gắn liền với vầng trăng hồn nhiên, mộc mạc và nhân hậu. Ánh trăng sáng dệt nên những kỉ niệm bình dị và êm đềm. Khi vào chiến trường, trăng cũng đồng hành cùng con người vào sinh ra tử. Tình yêu ấy sâu đậm và nồng nàn biết bao. Nhờ có vầng trăng soi thềm, chia ngọt sẻ bùi nuôi hồn, người ta được nhắc nhở “không bao giờ quê” mà “tháng tri ân”. Độc giả tin như vậy.
Tuy nhiên, khi chiến tranh kết thúc, hoàn cảnh thay đổi, con người lao vào cuộc sống vật chất dễ dãi, chóng quên trăng xưa. Chợt mất điện, ánh trăng tỏ, lạ lùng thay, người ta hiểu ra bao điều vừa mừng, vừa mừng, vừa chua xót, tủi nhục lâu ngày không nghĩ ra. .
Ánh trăng vẫn vậy, dân dã, mộc mạc, bình dị và chung thủy. Trăng lặng lẽ tròn vành vạnh, mặc cho thời gian trôi, không gian đổi thay, mặc cho bạn cũ quay lưng. Nhưng nó là thuốc thử, là chất xúc tác, nó khơi dậy tình cảm, tạo nên sự ăn năn, thức tỉnh lương tâm trong con người. Sự ngỡ ngàng được miêu tả trong bài thơ cho thấy sự thức tỉnh đáng quý cần có của con người. Giờ đây, con người đã tìm lại được những ngày trước, tìm lại được những lời tạ ơn đã vô tình bị lãng quên.
Qua bài ca dao, Nguyễn Duy đã bộc lộ vẻ đẹp vô hạn của con người. Con đường đi tìm những viên ngọc ẩn giấu trong tâm hồn con người không bao giờ có điểm dừng, và sự hoàn thiện bản thân của mỗi người không phải một sớm một chiều. Bị sốc là biểu hiện của một lương tâm thức tỉnh. “Bắt” bởi sự hối hận, hối hận vì mình đã phản bội, vô tình với quá khứ. “Chưng hửng” để nhắc nhở bản thân phải biết sống có tình nghĩa, có lòng thành kính, uống nước nhớ nguồn. “Bắt” phải thức tỉnh, tỉnh ngộ, nhìn lại những hạn chế của bản thân, từ đó vươn lên thành một nhân cách hoàn thiện. Sự “lảo đảo” của nhân vật còn có sức lan tỏa cảm xúc, có thể khiến người đọc “lảo đảo” để nhận ra những điều ý nghĩa khác trong cuộc sống.
Với biểu tượng ánh trăng, Nguyễn Duy đã khẳng định lòng trung thành, bao dung, độ lượng của nhân dân đối với những người kháng chiến xưa. Người đã từng sống trong sự đùm bọc, yêu thương của người dân mà sao giờ quên được. Từ đó, nhà thơ muốn nhắn gửi đến mọi người: Đừng sống buông thả, vô nghĩa, hãy chung thủy, trọn vẹn với nhân dân, với đất nước và với chính mình.
Cuộc chiến vì cái thiện thầm lặng nhưng khốc liệt. Nó cần sự can đảm của mỗi người. Người lính của quá khứ nhìn lại quá khứ, nhìn lại hiện tại để chiến đấu loại bỏ sự vô nghĩa của bản thân, hướng tới cái cao cả và cái thiện. Ánh trăng là khúc ca khó quên về quá trình hướng thiện, quá trình hoàn thiện bản thân của mỗi con người trong cuộc sống hôm nay. Chúng ta giật mình mỗi sáng thức dậy.
Bài hát là tiếng nói của trái tim, là những suy nghĩ sâu sắc nhắc nhở thái độ, tình cảm của chúng ta đối với những năm tháng khó khăn, về lòng biết ơn, đối với thiên nhiên, đất trời. Tiếng “dậm chân” cuối bài nhắc nhở con người về trách nhiệm với quá khứ, về thái độ sống “uống nước nhớ nguồn”, lòng biết ơn, thủy chung của dân tộc với bao thế hệ.
Phân tích bài thơ Ánh trăng của Nguyễn Duj