
Suy nghĩ về cái kết của Chí Phèo
– Cái kết đầy ám ảnh của truyện “Chí Phèo” của Nam Cao không chỉ tạo ra một cái kết khép kín, một cái kết phù hợp mà còn để lại những xót xa, xót xa trong lòng người đọc. “Cái sân gạch cũ” mở đầu tác phẩm là nơi bắt đầu của một số phận, một kiếp người đau thương đầy bi kịch đau thương.
– Hình ảnh “cái sân gạch cũ” ở cuối tác phẩm không phải là có thật mà là một hình ảnh tưởng tượng có nội dung: “Có thể Thị Nở đã sinh ra Chí từ cái gạch cũ đó. Con trai không vâng lời cha mình để theo anh ta trong kinh doanh. Điều này không có gì là bảo đảm, nhưng chắc chắn rằng chừng nào còn xã hội “ăn thịt người” thì hiện tượng Chí Phèo vẫn còn tồn tại.
– Điều này có nghĩa là Chí Phèo đã chết, nhưng hiện tượng Chí Phèo không chấm dứt. Hiện tượng Chí Phèo là hiện tượng hàng vạn người lao động lương thiện bị đẩy vào con đường tha hóa, trụy lạc và khi ý thức về nhân phẩm của họ được phục hồi thì xã hội lạnh lùng từ chối họ để rồi tìm đến cái chết. Bi kịch thay. Chất hiện thực sâu sắc của tác phẩm toát lên từ một chi tiết giản dị như thế. Qua chi tiết này, Nam Cao lúc bấy giờ dường như cảm nhận được số phận người nông dân triền miên rơi vào cái vòng luẩn quẩn “Con kiến trèo cành đa, phải trèo lên cành cây mà chui” không lối thoát.
– Đây là một kết thúc bi quan còn lâu mới kết thúc truyện ngắn Nhặt Vợ (Kim Lân). Kết thúc tác phẩm này là hình ảnh đoàn người đói khổ và lá cờ đỏ rực báo hiệu sự trở lại của cách mạng, chỉ có cách mạng mới giải tỏa được nỗi thống khổ của nhân dân.