
Sơ lược của câu truyện “Lời người tù” (Nguyễn Tuân)
“Lời người tù” nằm trong xã hội phong kiến đen tối của nước ta. Nhân vật chính là Huấn Cao – thủ lĩnh cuộc khởi nghĩa thất bại, bị triều đình bắt và kết án tử hình. Trước khi bị giải về kinh, Huấn Cao bị đưa đến nhà lao ở tỉnh Sơn. Tại đây, viên quản giáo vì kính trọng tài viết lách và hiền lành hơn người của Huấn Cao nên đã đối xử rất ân cần với ông. Người quản lý than thở tài năng sắp bị xử tử và muốn được đào tạo để lời nói treo trong nhà. Trước thái độ và hành động của viên quản ngục, Huấn Cao tỏ ra khinh thường, không thèm để ý. Cho đến khi thấu hiểu tấm lòng của viên quản ngục, Huấn Cao mới quyết định trao bức thư cho ông ta. Một cảnh cho một từ diễn ra trong một phòng giam chật chội, tối tăm và hôi hám, nhưng bản thảo “quảng trường” nó thể hiện ý chí to lớn của con người. Sau khi đưa thư, Huấn Cao khuyên viên quản ngục vượt ngục về quê làm quan. “bầu trời quang đãng”. Nghe xong, viên cai ngục vô cùng xúc động và cúi đầu trước người tử tù Huấn Cao với tất cả lòng biết ơn và kính trọng.
Tác phẩm đã khắc họa thành công nhân vật Huấn Cao, một nghệ sĩ tài tử và tài tử thuần túy thiên tài và là mẫu người điển hình mà chỉ có trong các tác phẩm độc đáo của Nguyễn Tuân trước cách mạng mới gây được tiếng vang lớn. Qua đây ta cũng thấy được quan niệm thẩm mỹ của nhà văn Nguyễn Tuân. Đó là sự lựa chọn những con người nên đưa vào tác phẩm của mình, họ phải là những con người có tài, có tài, có bản lĩnh với vẻ đẹp hào hoa của quá khứ trong thời kỳ tiền khởi nghĩa và những con người lao động giản dị, chững chạc và lành nghề trong công việc. thời kỳ hậu cách mạng.
Phân tích Điếu văn của Nguyễn Tuân