
Về bài hát:
“Sông Mã xa rồi, Tây Tiến ơi!
Nhớ núi đừng quên chơi với chúng
Sài Khao phủ quân mỏi
Mường Lát hoa về đêm
Đi xuống một khúc cua dốc
Lợn hút rượu ngửi trời
Lên ngàn thước, ngàn thước xuống
Nhà ai Pha Luông xa xôi
Bạn tôi không bước nữa
Thu súng quên đời!
Chiều thác hùng vĩ tuôn trào
Đêm về, hổ Mường Hịch trêu người
Nhớ cơm cháy Tây Tiến
Mai Châu mùa em thơm hương nếp”.
(Trích Tây Tiến – Quảng)
Có ý kiến cho rằng: “Bài thơ là một bức tranh thiên nhiên Tây Bắc hùng vĩ, thơ mộng nhưng cũng đầy hung bạo, khắc nghiệt”. Ý kiến thứ hai khẳng định: “Câu thơ khắc họa hình tượng người lính Tây Tiến gian khổ, hi sinh nhưng cũng rất lãng mạn, hào hoa”.
Theo cảm nhận của bạn về bài hát, bạn cảm thấy thế nào về hai ý kiến trên.
Tây Tiến là bài thơ hay nhất của nhà thơ Quang Dũng và thơ ca Việt Nam thế kỷ XX. Bằng bút pháp lãng mạn, sự sáng tạo trong hình ảnh, ngôn ngữ và giọng điệu độc đáo, đoạn thơ đã bộc lộ nỗi nhớ da diết của tác giả đối với những người lính Tây Tiến anh hùng và cảnh sắc núi rừng miền Tây hùng vĩ, tươi đẹp. Có thể nói nỗi nhớ là để “Thiên nhiên Tây Bắc kỳ vĩ, thơ mộng nhưng cũng đầy hung bạo, khắc nghiệt”. Đ.Đồng thời, nó cũng là một bài hát “vẽ tượng đài người lính Tây Tiến cần cù, quên mình nhưng cũng rất lãng mạn, hào hoa” Rất tuyệt vời.
1. Nhận xét đầu tiên: Đoạn thơ là một bức tranh thiên nhiên Tây Bắc hùng vĩ, thơ mộng nhưng cũng đầy hung bạo, khắc nghiệt:
– Thiên nhiên Tây Bắc hùng vĩ và thơ mộng:
- Hình ảnh sương mù bao phủ Tây Bắc bao la, hoa về trong đêm, những ngôi nhà bồng bềnh trong biển sương…
- Cả một vùng núi rừng bao la trải dài vô tận trước mắt người lính.
- Lời bài hát nhiều giai điệu,…
– Thiên nhiên cũng rất hung dữ, độc ác:
- Địa điểm xa và hấp dẫn: Sài Khao, Mường Lát, Pha Luông, Mường Hịch, Mai Châu.
- Các hình ảnh miêu tả: núi cao, vực sâu, đèo dốc, sương rừng, mưa núi, tiếng thác ầm ĩ, hổ dữ…
- Câu thơ nhiều dòng, nghệ thuật tương phản, lặp từ, lặp cấu trúc, ngắt dòng,…
2. Nhận xét thứ hai: Bài hát khắc họa hình tượng người lính Tây Tiến dũng cảm hi sinh nhưng cũng rất lãng mạn, hào hoa.
– Họ phải đương đầu với muôn vàn khó khăn, thử thách, mất mát, hi sinh:
- Ấn tượng đầu tiên của Kwang Dung về những người lính Tây Tiến trên đường hành quân là những bước chân mệt mỏi lẩn khuất như chìm trong sương mù dày đặc.
- Người lính Tây Tiến đã phải đối mặt, vượt qua những dốc núi vô cùng hiểm trở với nhiều gian nan, nghịch cảnh: dốc núi cao như chạm trời xanh, vực sâu thăm thẳm, dốc dựng đứng.
- Sự hoang sơ, dữ dội của núi rừng thường trực, đeo bám người lính Tây Tiến như số phận, dường như luôn làm họ sợ hãi, dày vò.
- Dù gan dạ giữa dầu mỏ, nhưng đôi khi khó khăn quá sức chịu đựng khiến người lính phải gục ngã. Họ chết trong tư thế vẫn hành quân, vẫn vững tin tay súng, vẫn ôm và gục trên quân trang.
– Tâm hồn còn rất lãng mạn, hào hoa:
- Vẻ tinh nghịch, hóm hỉnh, hóm hỉnh của người lính như những thử thách, hiểm nguy, gian khổ của người lính Tây Tiến.
- Trong cuộc hành quân gian khổ, họ đã thả hồn mình vào thiên nhiên, để gột bỏ hết những mệt nhọc ra khỏi cơ thể, để phục hồi tinh thần, lấy lại sức lực.
- Đôi khi họ được dừng lại ở một bản làng giữa rừng sâu, quây quần bên bữa cơm thắm đượm tình quân dân của đất nước. Tình cảm nồng ấm làm tan đi nét mệt mỏi trên gương mặt, khiến họ sảng khoái hẳn lên.
- Cái nhìn lãng mạn đã hỗ trợ cho ngòi bút Quang Dũng tạo nên màu sắc bi tráng khi nhắc đến sự hi sinh của những người lính Tây Tiến.
- Vẻ đẹp trong tâm hồn lãng mạn, hào hoa của những người lính Thủ đô đã giúp họ vượt qua khó khăn, thử thách để tiếp tục chiến dịch, hoàn thành nhiệm vụ.
3. Nhận xét:
– Cả hai câu đều tóm tắt nội dung cơ bản của bài thơ.
– Cả hai đã thể hiện một cách đầy đủ, rõ nét về thiên nhiên Tây Bắc, về người lính Tây Tiến hiện lên trong “nỗi nhớ” của nhà thơ khi rời Tây Tiến, xa dòng sông Mã.
– Đoạn thơ không chỉ là thiên nhiên Tây Bắc, người lính ấy mà còn là tình yêu của nhà thơ, là sự gắn bó máu thịt với Tây Bắc, Thất Tiên.
– Bài hát là sự kết hợp hài hòa giữa yếu tố hiện thực và phong cách lãng mạn. Cả bài thơ như một bức tranh thủy mặc cổ điển được phác họa theo phong cách phương Đông. (so sánh với phong cách tả người lính trong các tác phẩm khác).
Giọng điệu chủ đạo của bài thơ là trang trọng, thể hiện cảm xúc đau thương vô tận và lòng thành kính, trân trọng của nhà thơ trước sự hy sinh của đồng đội. Bài thơ giàu cảm hứng lãng mạn, bút pháp sắc sảo, táo bạo trên nền hiện thực khắc nghiệt đã khắc họa nên bức chân dung tập thể người lính Tây Tiến đầy bi tráng.