
Viết đoạn văn ngắn cảm nhận vẻ đẹp của hai câu thơ này: “Cỏ non xanh tận chân trời, Cành lê trắng điểm mấy bông hoa”
trong đoạn “Cảnh ngày xuân” (trích đoạn “Truyện Kiều” ), Nguyễn Du đã vẽ nên một bức tranh mùa xuân thật đẹp:
“Cỏ non xanh tận chân trời,
Có hoa trên cành lê trắng.”
Cỏ non trải dài đến tận chân trời là màu nền của bức tranh mùa xuân. Điểm xuyết, điểm xuyết trên nền xanh bất tận ấy là màu trong veo, tinh khiết của những bông hoa lê thi nhau nở, khoe sắc hương. Lấy cảm hứng từ hai câu thơ cổ của Trung Quốc: “Sen trời/Lệ chi sách hoa”, Nguyễn Du chỉ thêm một chữ “trắng” cho cành lê mà bức tranh mùa xuân đã khác. Không gian rộng rãi, trong trẻo và thuần khiết, cảnh đẹp nhưng có hồn chứ không tĩnh, bất động. Bằng nghệ thuật đảo từ “đốm trắng” nhà thơ đã tạo điểm nhấn cho hình ảnh, làm nổi bật sắc trắng của hoa lê trên nền xanh non của cỏ. Màu sắc có sự hài hòa tuyệt vời. Tất cả đều gợi lên vẻ đẹp riêng của mùa xuân: tươi tắn, trong lành, tràn đầy sức sống; rộng rãi, sạch sẽ; nhẹ nhàng, sạch sẽ.
Nguyễn Du là bậc thầy về ngôn ngữ. Chỉ với hai câu thơ, bằng một vài nét chấm phá, nhà thơ đã phác họa một bức tranh thiên nhiên tươi sáng, đẹp đẽ và hấp dẫn. Đằng sau những bài ca là tâm hồn nhạy cảm của tác giả trước vẻ đẹp tinh tế của thiên nhiên, niềm say mê sống, yêu cuộc sống!
Phân Tích Đoạn Văn “Cảnh Ngày Xuân” (Trích Truyện Kiều Nguyễn Du)