Ý nghĩa biểu tượng của tấm ảnh trong truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa của Nguyễn Minh Châu

y-nga-biu-tuong-cua-tam-anh-trong-truyen-ngan-chiec-thuyen-noi-xa-cua-nguyen-minh-chau

Nghĩa biểu tượng hình ảnh trong truyện ngắn Con tàu đã xa Nguyễn Minh Châu

“Không chỉ trong tờ lịch năm ấy mà mãi về sau, ảnh của tôi vẫn được treo ở nhiều nơi, nhất là trong giới sành nghệ thuật. Lạ lùng thay, dù là ảnh đen trắng, nhưng mỗi lần nhìn kỹ, tôi vẫn thấy đóa hồng sương sớm mà tôi nhìn thấy từ chiếc xe tăng hư hại khi đó, và nếu tôi nhìn lâu hơn, tôi luôn thấy nó. Một người phụ nữ bước ra từ bức ảnh, cô là một người cá cao lớn, nét mặt thô kệch, lưng áo đã bạc màu, nửa dưới ướt sũng, khuôn mặt có má lúm đồng tiền trắng bệch vì giăng lưới suốt đêm. Cô ấy bước đi chậm rãi, giậm chân trên mặt đất, hòa vào đám đông…” (Sách Ngữ văn 12 – tập 2, trang 78, NXBGD, 2011)

Hãy phân tích ấn tượng kì lạ về nhân vật Phùng trong đoạn văn trên để thấy được quan niệm nghệ thuật của tác giả.

Nguyễn Minh Châu là người thường xuyên quan tâm đến số phận con người và trách nhiệm của người cầm bút. Bằng tâm huyết và tài năng, với khát vọng chân chính và ý thức đòi hỏi đổi mới tư duy văn học, ông trở thành “người mở đường tài ba lỗi lạc” cho công cuộc đổi mới văn học nước nhà từ sau 1975. Con tàu đã xa được Nguyễn Minh Châu biên soạn năm 1983, in lần đầu trong tập Bến quê (1985), sau đó được tác giả lấy làm tựa tập cho tập truyện ngắn in năm 1987. Tác phẩm là một biểu hiện của tài năng và can đảm. Văn nghệ Nguyễn Minh Châu thời kỳ đổi mới: Hướng nội, khai thác sâu sắc số phận cá nhân và thân phận con người trong đời thường. Một bài báo kết thúc bằng ảnh in trong lịch để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người đọc.

Giá trị của nhiếp ảnh đối với công chúng.

– Bức ảnh Phụng chụp là cảnh một chiếc thuyền đánh cá đang tiến vào bờ. “Tiếng con thuyền đâm vào in một hình ảnh mơ hồ, mờ ảo vào màn sương trắng đục như pha chút hồng nhạt của ánh nắng mặt trời”. “Mấy bóng người lớn, trẻ con ngồi im như tượng trên mái nhà lợp kính, quay mặt ra bờ biển”. Cảnh thật hư ảo, thanh khiết, trong lành “bức tranh mực của một họa sĩ già”. Toàn cảnh được nhìn qua một tấm lưới, và tấm lưới giữa các móng guốc trông giống như cánh của một con dơi.

– Bức ảnh đã được thêm vào lịch năm đó và góp phần củng cố uy tín của tác giả về bức ảnh: “Trưởng phòng rất hài lòng”. hình chụp “Con tàu đã xa” nó có giá trị nghệ thuật cao, mọi người đều yêu thích nó, “treo ở nhiều nơi, đặc biệt là trong số những người sành nghệ thuật”. Không những thế nó còn có giá trị bền lâu “không chỉ cho lịch năm đó mà mãi mãi về sau”.

– Nói cách khác, bức ảnh còn được treo trong những phòng khách sang trọng của những người sành sỏi. Ơn ấy xứng đáng với công sức Phụng đã bỏ ra trong nhiều ngày “mai phục” để bắt được hắn. Đó là vẻ đẹp mà đôi khi cả đời Phùng chỉ chụp được một lần. Những người yêu nghệ thuật đánh giá cao bức ảnh đó cũng là điều dễ hiểu. Tuy nhiên, đôi khi họ là những người yêu nghệ thuật đơn thuần, họ cảm nhận vẻ đẹp ở mức độ của một bức tranh hoàn hảo, đáng để thưởng thức, đáng để dạo chơi ở những nơi sang trọng nhất. Và bất cứ ai thu thập nó phải rất tự hào. Nghệ thuật là vô giá! Một tác phẩm nghệ thuật chỉ có giá trị khi nó phản ánh hiện thực cuộc sống.

Ấn tượng của Phụng về bức ảnh anh chụp.

– Nhưng đối với Phùng (hay nói cách khác là đối với Nguyễn Minh Châu) thì không hẳn như vậy. Dù có bức ảnh hoàn hảo nhưng tâm trạng của Phụng dường như vẫn còn nhiều băn khoăn, lo lắng. Vì Phùng còn nhìn thấy từ tấm ảnh, đằng sau tấm ảnh, một hình ảnh khác. Chúng là hình ảnh của những người nghèo khổ. Phụng là tác giả, là người tạo ra các tác phẩm nghệ thuật, nhưng Phụng không nhìn, nhìn một cách hời hợt như một số người thưởng thức.

– Có thể nhiều người chỉ nhìn vào và cho là đẹp, thích, ngưỡng mộ vài câu… rồi quên! Và Phụng “xem xét cẩn thận mọi lúc”nghĩa là anh ấy đã nhìn kỹ hơn một lần, rồi lại “nhìn lâu hơn”. Tuy nhiên, đằng sau bức ảnh có điều gì đó khiến anh trăn trở.

Vẻ đẹp nghệ thuật được gợi lên bởi nhiếp ảnh.

– Một điều nữa, Nguyễn Minh Châu còn khiến người đọc không thể không chú ý khi nhìn lại nhiếp ảnh của Phùng “Dù là ảnh đen trắng nhưng mỗi khi nhìn kỹ vẫn thấy sắc hồng hồng của sương mai”. Đó là ấn tượng đặc biệt về hiệu ứng màu sắc khi vẽ tranh của Phùng, niềm vui sướng khi khám phá ra vẻ đẹp tuyệt đỉnh của phong cảnh. Đó cũng là màu thể hiện niềm tin vào tương lai của gia đình ngư dân nghèo và nghịch lý sống trên con tàu ấy. Phải chăng tác giả muốn nói rằng sau khi đã lột bỏ hết màu sắc rực rỡ bên ngoài thì bản chất thực sự của cuộc sống bề ngoài chỉ còn là hai màu đen và trắng.

– Bức ảnh không hoàn toàn xám xịt, cũng không tối đen khiến người ta xót xa, nhưng khi người ta dùng hết tâm trí nhìn vào vẫn có thể phát hiện ra những điểm hồng nhất định. Chỉ là, màu hồng phủ lên muôn vàn khúc quanh của cuộc đời – cũng như cuộc đời thầm lặng, vô danh của cô hàng chài tưởng như không có gì để nói, và thật tình cờ Phùng đã phát hiện ra ở cô những phẩm chất đáng quý đã khiến anh suy nghĩ rất nhiều và thay đổi quan niệm về con người và cuộc sống.

Vẻ đẹp của cuộc sống hàng ngày đằng sau nhiếp ảnh.

Hình ảnh người đàn bà đánh cá “dáng cao, dáng thô, lưng áo bạc màu, nửa thân dưới ướt sũng, mặt trắng bệch vì kéo lưới suốt đêm” hiện lên trong trí nhớ của Phụng sau khi ngắm nhìn vẻ đẹp của bức ảnh. Điều đó cho thấy Phùng luôn bị ám ảnh bởi cuộc sống của một gia đình hàng chài, đặc biệt là số phận bất hạnh của những người phụ nữ vùng biển này. Bà là người mẹ giàu đức hi sinh và thấu hiểu cuộc đời. Một người phụ nữ vẫn giữ được nét đẹp truyền thống của các dân tộc Á Đông là nhẫn nhịn, biết hy sinh cho gia đình, chồng con. Cô hàng chài nghèo phải lo miếng ăn, cái mặc cho đàn con, bị chồng đánh đập nhiều lần “ba ngày dễ chiến, năm ngày khó chiến”. Nỗi khổ, cái nghèo của cô hiện ra “Lưng áo bạc màu, sờn, nửa thân dưới ướt sũng, khuôn mặt hốc hác mệt mỏi, trắng bệch vì kéo lưới cả đêm”.

– Hình ảnh cô nhẫn nhịn, cam chịu khi bị chồng đánh, cô không khóc, không đánh, không tìm cách bỏ chạy. Thêm vào đó là Phác, em gái của anh ấy, và một người đàn ông cộc cằn, thô lỗ. Là những mảnh đời bất hạnh nhưng ấn tượng sâu sắc nhất trong tâm trí Phùng vẫn là hình ảnh người đàn bà hàng chài. Cô ấy là đại diện cho những người lao động chăm chỉ. Hạnh phúc trong đời họ rất bình dị, giản dị nhưng không phải lúc nào cũng có được. Hạnh phúc của bạn là khi bạn nhìn thấy nó “trẻ của họ được cho ăn tốt,” vợ chồng con cái”hòa thuận vui vẻ”dù đó là những niềm vui hiếm hoi trong cuộc đời cay đắng, thê lương của cô.

Bức tranh ẩn chứa nghịch lý cuộc sống.

– Cuộc sống của họ bình thường, lặng lẽ, vô danh, nhưng họ là đại đa số, đại đa số cư dân của đất nước này. “Chân cô ấy trụ vững trên mặt đất, hòa vào đám đông”. Họ chính xác là đám đông đã bén rễ trên hành tinh này kể từ thời con người. Nhưng tiếc thay, dường như số đông này chưa quen với những bức ảnh đẹp mô tả cuộc sống của họ, hay nói cách khác là những bức ảnh nghệ thuật. “Con tàu đã xa” Vẻ đẹp mộng mơ ấy chỉ là lớp vỏ, đằng sau đó là những mảnh đời rách rưới, nghèo khổ.

– Nhiếp ảnh vẫn nằm bất động ở nơi sang trọng trong giới sành nghệ thuật! Và đằng sau hình bóng của người phụ nữ này ẩn chứa tấm lòng nhân đạo của người nghệ sĩ. Bởi thật tuyệt vời làm sao một người ít học, quanh năm bị chồng dày vò vẫn chấp nhận những hành động tàn ác của chồng bằng tấm lòng bao dung, độ lượng, vẫn tính đến những điều có lý, có tình.

Nhiếp ảnh khẳng định niềm tin vào con người.

Phùng nhìn thấy người phụ nữ bước ra từ bức ảnh “Tôi đi chầm chậm, chân dậm đất, hòa vào dòng người…Những bước đi vững chãi của người đàn bà hàng chài hòa vào dòng người chứng tỏ niềm tin của Phùng vào sự hòa nhập của họ vào hành trình đi lên của cuộc đời.

Mối quan hệ giữa nghệ thuật và cuộc sống.

– Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống. Nhưng cuộc sống không phải lúc nào cũng đẹp như nghệ thuật. Đây không phải là mới. Hơn sáu mươi năm rồi, Nam Cao chưa bao giờ nói “Nghệ thuật không nhất thiết phải là . . .ánh trăng không nên lừa dối, nghệ thuật chỉ có thể là tiếng đau khổ, là lối thoát khỏi kiếp lầm than…” (Trăng sáng – Nam Cao). Nhiếp ảnh gia Phùng mỗi lần xem ảnh đều bị ám ảnh, bởi anh có thể nghĩ rằng bức ảnh quá xa xỉ, quá xa vời với cuộc sống của những người lao động nghèo khổ đó. Đó chỉ là vỏ bọc của những mảnh đời bất hạnh mà những ai không tận mắt chứng kiến ​​như anh sẽ không bao giờ cảm nhận hết được đằng sau hình ảnh đó là gì.

– Giữa nghệ thuật và cuộc sống vẫn có khoảng cách. Tôi muốn được thấu hiểu, chia sẻ, cảm thông nhiều hơn với nỗi đau của người khác bằng cả trái tim mình, nên tôi “nhìn cẩn thận” và sau đó “nhìn lâu hơn”, Bạn muốn tiết lộ điều gì trong một bức ảnh rất nổi tiếng của mình? Đó cũng là tấm lòng của những người đam mê nghệ thuật. Có lẽ vì thế mà dường như Phùng muốn làm một điều gì đó xa hơn, chính xác hơn là gắn nghệ thuật với cuộc sống. Nếu không, hình ảnh đẹp như mơ sẽ còn mãi “Con tàu ngoài xa”!

Quan niệm của nhà văn về nghệ thuật.

– Cảm nhận của Phùng đã thể hiện quan điểm nghệ thuật của tác giả: nghệ thuật không thể tách rời hiện thực gian khổ, cay đắng của con người. Nghệ thuật phải ưu tiên cho con người, nó phải góp phần giải phóng con người khỏi sự giam cầm của đói nghèo, bóng tối và bạo lực. Người nghệ sĩ phải có tấm lòng thương người; anh ta phải nhìn cuộc sống một cách sâu sắc, đa chiều chứ không đơn giản, dễ dãi và anh ta phải có dũng khí nhìn thẳng vào thực tế. Không những thế, một tác phẩm nghệ thuật đích thực phải là tác phẩm thể hiện được chiều sâu và bản chất của hiện thực đằng sau vẻ ngoài đẹp đẽ, lãng mạn. Muốn vậy, người nghệ sĩ cần có cái nhìn hiện thực đa chiều, sâu sắc và toàn diện, phải có kinh nghiệm và một quá trình lao động nghệ thuật nghiêm túc, công phu.

Truyện được xây dựng theo cấu trúc vòng tròn: đầu là tìm tranh, cuối là vừa nhìn tranh vừa ngẫm nghĩ để nhấn mạnh triết lý của câu chuyện. Giọng trầm lắng, trầm ngâm, nhiều dư vị, nhiều liên tưởng bất ngờ.

Kết thúc không chỉ khép lại câu chuyện mà còn mở ra một hướng đi mới của số phận con người. Đoạn kết tóm tắt toàn bộ ý đồ của tác giả đối với những suy ngẫm sâu sắc về cuộc đời và nghệ thuật. Đó là cái nhìn đa chiều, ở những khoảng cách khác nhau để bộc lộ bản chất của diện mạo cuộc sống và con người. Phải chăng sau câu chuyện rất buồn này, trái tim nhân hậu của Nguyễn Minh Châu vẫn ấm áp niềm tin yêu vào cuộc sống, trân trọng vẻ đẹp của tuổi thơ, tình mẫu tử, lòng dũng cảm, bao dung của người phụ nữ? Nó không trong sáng, lấp lánh vẻ đẹp ẩn giấu của viên ngọc quý, lẫn trong màu xanh lam mượt mà của cuộc sống đời thường.

Phân tích truyện ngắn Chiếc thuyền ngoài xa của Nguyễn Minh Châu

Tham Khảo Thêm:  Viết đoạn văn 200 chữ bàn luận về quan hệ giữa khát vọng và thành công.

Related Posts

Các câu thả thính Quốc tế Thiếu nhi chinh phục crush

Ngày Quốc tế Thiếu nhi cũng là dịp đặc biệt để các chàng trai, cô gái thể hiện bản thân, thể hiện “địa vị” của nhau. Nếu…

Gợi ý quà Quốc tế Thiếu nhi ngày 1/6 đầy ý nghĩa cho bé

Quốc tế thiếu nhi sắp đến nhưng bạn chưa biết chọn món quà gì cho các thành viên nhí của mình. Vậy hãy tham khảo ngay những…

Cách làm trà mãng cầu xiêm giải nhiệt mùa hè cực dễ

Mãng cầu xiêm không chỉ là một loại trái cây ngon mà còn rất hợp với trà. Vị chua ngọt hòa quyện với hương thơm của trà…

“Bố già” Al Pacino sốc, không tin có con ở tuổi 83

Trang Six ngày 1/6 đăng tải thông tin Al Pacino bị sốc và nghi ngờ em bé trong bụng Noor Alfallah không phải của mình. Một nguồn…

Lý do Phương Linh “nghỉ chơi” Hà Anh Tuấn

Hà Anh Tuấn – Phương Linh là cặp đôi ăn ý và được yêu thích Vì rất hợp với màn song ca nên công chúng đã nhiệt…

Bật mí nguồn gốc, ý nghĩa của ngày Valentine đen

Ngày lễ tình nhân không chỉ có Valentine đỏ và Valentine trắng, còn có Valentine Đen. Nếu hai ngày Valentine kia là dành cho các cặp đôi…

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *